Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Giây Phút Kinh Hồn


trước sau

Một cô bé tám chín tuổi trong cảm nhận của cậu chính là hồn nhiên ngây thơ, má lúm đồng tiền, xinh đẹp mà dịu dàng, thích vui đùa ầm ĩ, thích mỉm cười, giống như chim nhỏ nép vào lòng người.

Bé gái thì nên tràn đầy sức sống, xinh đẹp như nụ hoa mới nhú, theo thanh xuân từ từ nở rộ, yêu kiều duyên dáng.

Mà cô gái này lại giống như một thanh dao sắc bén.

Lạnh lùng, khó gần, từ ánh mắt cho đến giọng nói đều không có lấy một chút nhiệt độ.

Mộ Dịch Thần không khỏi lỡ một phút thất thần, thân xe có lung lay.

Lisa nhạy cảm nâng mắt, nhìn về phía cậu: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì..."

"Lái cẩn thận." Lisa lại nói.

Âm thanh lạnh lùng hờ hững, giống như mệnh lệnh không cho phép cãi lại.

Giọng nói cứng nhắc giống hệt huấn luyện viên của cậu tại doanh trại huấn luyện đặc biệt khi đó, cẩn thận tỉ mỉ.

Tuổi còn nhỏ, nói chuyện lại mang theo sự nghiêm túc, lạnh nhạt.

Lisa nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lập tức chỉ huy nói: "Giảm tốc độ."

"Cái gì?"

"Giảm tốc độ." Cô ta nhắc lại lần hai.

Mộ Dịch Thần đã có chút không thể tin được, hiện giờ xe đang chạy về phía trước, muốn bỏ lại 3 chiếc xe phía sau còn không kịp, thật không dễ dàng gì mới giữ được chút khoảng cách, hiện giờ cô ta lại yêu cầu giảm tốc độ?

Tới cùng thì cô ta nghĩ như thế nào!

"Cô điên rồi sao? Giảm tốc độ mà nói, không phải là để cho bọn họ có thể đuổi kịp à! Không thể giảm tốc độ!"

Lisa nheo lại mắt: "Đừng nghi ngờ lời tôi nói, giảm tốc độ!"

"Cô..." Mộ Dịch Thần nghẹn lời.

"Nghe tôi, tôi bảo vệ các cậu an toàn!" Lisa đúng tình hợp lý nói.

Mộ Dịch Thần nắm chặt tay lái, các đốt ngón tay trắng bệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu thấm lạnh trên trán.

"Như thế nào, cậu sợ?"

Lisa lạnh lùng nói: "Nếu cậu sợ để tôi lái."

Khóe môi Mộ Dịch Thần khẽ nhếch: "Sợ? Cậu đang nói đùa sao."

Xuất thân từ quân đội, cậu cũng coi như trải qua một đường sống chết để đi đến ngày hôm nay, làm sao có thể sợ?

Hữu Hữu bỗng nhiên nói: "Anh, em tin cô ta, chúng ta nghe cô ta đi!"

Hữu Hữu chỉ nghĩ rất đơn giản, tuy Mộ Dịch Thần giống Lisa, đều từng tiếp nhận hình thức huấn luyện giống như địa ngục, nhưng hai người lại không giống
nhau.

Mộ Dịch Thần tiếp nhận huấn luyện, đại đa số đều là mô phỏng trận chiến, còn Lisa lại chính là trải qua vô số thực chiến, kinh nghiệm của cô ta đều dùng máu để đổi lấy!

Bàn về kinh nghiệm, nếu như Lisa đã không nắm chắc, cô ta sẽ không mạo hiểm.

Mộ Dịch Thần nghe vậy, bỗng dưng cắn chặt răng: "Được, anh nghe lời cô ta!"

Vừa dứt lời, ánh mắt cậu dần trở nên sắc bén, bàn chân giẫm lên phanh xe, xe liền chậm lại một chút.

Ba chiếc xe rất nhanh đuổi theo, từ phía sau liều mạng xả súng.

Nhưng bọn họ dường như còn có chút cố kỵ, phải bắt người sống, tuyệt không thương tổn đến bọn họ, bởi vậy lượng đạn lúc này thưa thớt hơn trước một chút.

Hữu Hữu vẫn không nhúc nhích làm tổ trong góc, cậu chưa bao giờ cảm nhận được cái chết cách cậu gần đến thế.

Gần như cùng lúc đó.

Một chiếc xe Jeep nhấn ga đuổi theo sau xe bọn họ, ‘phanh’ một tiếng liền đụng phải xe bọn họ, ép sát bức xe bọn họ vào con đường chết.

Thành xe ma sát kịch liệt đến tóe lửa!

Bên trong xe trải qua một trận rung rắc dữ dội.

Lisa nói: "Tăng tốc!"

Mộ Dịch Thần cố gắng ổn định lại phương hướng của xe, sau đó đạp chân ga.

Lisa nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, xe Jeep ở ngay sát bên cạnh, cửa kính xe mở ra, một người đàn ông có vẻ như là binh sĩ gầm thét với bọn họ: "Dừng xe! Dừng xe!"

Nhưng mà một giây sau, người đàn ông lại ngây ngẩn cả người.

Bọn họ trăm cay nghìn đắng cũng không đuổi kịp một chiếc xe, thế nhưng chiếc xe ấy lại do một thằng nhóc mới 8 tuổi điều khiển!

Bọn họ bị đả kích vô cùng nghiêm trọng.

Lợi hại như vậy?!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện