Ngày mới, ánh nắng sáng sớm tươi sáng.
Hữu Hữu dậy sớm, dựng Vân Thi Thi từ trên giường xuống.
"Mẹ, thức dậy đi!"
Hữu Hữu lay tỉnh cô: "Ngày hôm nay là ngày đặc biệt! Thức dậy rèn luyện thân thể, nên chuẩn bị cho tiệc rượu tối nay!"
Vân Thi Thi giật mình: "Bảo bối, sao con biết đêm nay mẹ muốn tham gia tiệc rượu?"
Hữu Hữu thản nhiên nhìn cô: "Con còn biết Cố Tinh Trạch mời mẹ làm bạn gái."
Vân Thi Thi há hốc mồm.
Làm sao mà Hữu Hữu biết?
Hữu Hữu bất đắc dĩ nâng trán, tại sao cậu lại có một người mẹ ngốc như thế, đó đều là do cậu sắp xếp: “Mặc kệ như thế nào, làm việc cho giỏi kiếm tiền nuôi gia đình! Tương lai vợ của Hữu Hữu đều phải dựa vào mẹ đấy!”
Trong lòng cậu rất rõ ràng, công việc trong giới giải trí có bao nhiêu nhạt nhẽo. Bề ngoài là một ngôi sao rạng rỡ, cực kỳ có thể diện, lại rất ít người biết, sau lưng minh tinh rốt cuộc vất vả ra sao.
Cho nên, cậu muốn đôn đốc mẹ bảo bối của cậu chú ý rèn luyện, tăng cường thể lực.
"Ôi... Không muốn, Hữu Hữu không được cưới vợ, nuôi mẹ cả đời đi!" Vân Thi Thi kéo Hữu Hữu lại ôm chặt vào ngực.
Hai mẹ con thay một bộ quần áo thường chạy bộ, sáng sớm chạy mấy cây số.
Tiệc rượu tối hàng năm lần thứ bảy của tập đoàn Hoàn Vũ.
Trải qua chật vật ngày hôm qua, Vân Na thấy toàn thân không thoải mái, lúc cô ta tỉnh lại, trong nhà không có ai, trống rỗng, nhất thời cảm thấy đói bụng, muốn đi tới tủ lạnh tìm chút đồ ăn.
Nhưng khi đi ngang qua phòng Vân Thi Thi, cô ta dừng bước chân, yên lặng nhìn, trong lòng có chút rục rịch.
Lòng hiếu kỳ quấy phá, bỗng nhiên cô ta muốn biết trong cái túi được đóng gió tinh xảo của Vân Thi Thi là đồ tốt gì?
Nghe mẹ nói, hôm qua lúc Vân Thi Thi về nhà trong tay xách một cái túi cầm tay xa xỉ tinh xảo, cô ta không khỏi nghĩ tới hôm qua Hà Lăng Tương nói với mình, Cố Tinh Trạch mời chị ta tham gia tiệc rượu ở Hoàn Vũ,
muốn chị ta làm bạn gái, Vân Na nghe xong trong lòng vô cùng đố kị.
Cố Tinh Trạch là nhân vật thần tiên cao quý trong mắt cô ta, Vân Thi Thi là đứa con hoang không biết từ đâu đến, làm sao xứng đáng làm bạn gái Cố Tinh Trạch?
Càng nghĩ, trong lòng cô ta càng phẫn hận, đố kị.
Vân Thi Thi là hồ ly tinh chuyển thế, dựa vào cái gì chị ta có thể có được nhiều nhà sản xuất và đạo diễn ưu ái. Cô ta nhọc nhằn khổ sở, hi sinh bao nhiêu mới được cơ hội tham gia tiệc rượu đêm nay, mà Vân Thi Thi lại một mực không hề làm gì cả, từ đầu tới cuối đều như thế thấy người sang bắt quàng làm họ?
Hừ! Nhiều nhất thì chị ta chỉ là đồ chơi nhất thời của người quyền quý, chơi chán, cũng sẽ bị vứt bỏ. Thấy người sang bắt quàng làm họ? Nghĩ thật hay!
Vân Na đi tới trước cửa, thử mở cửa, cửa phòng lại không khóa. Người ngu ngốc này, vẫn không có tâm phòng người?
Đắc ý nghĩ, cô ta thoải mái đi vào. Căn phòng của Vân Thi Thi được thu dọn rất sạch sẽ, ga trải giường bằng phẳng, chăn gấp ngay ngắn chỉnh tề, trên bàn sắp xếp ngăn nắp, nhẹ nhàng ngửi, trong phòng còn tràn ngập mùi thơm thanh nhã trong trẻo.
Loại hương vị này dường như từ lúc Vân Thi Thi sinh ra đã có, từ nhỏ cô ta đã ngửi thấy mùi này, mỗi khi tết đến gia đình tụ hội, không ít chú bác đều thích ôm Vân Thi Thi, tranh cướp lẫn nhau cướp đến cướp đi, cũng chỉ bởi vì mùi hương đó. Vì vậy, khi còn bé Lý Nhạn liền không thích cô, luôn nói cô là hồ ly tinh chuyển thế, có mùi hương của hồ ly.