Sau khi cô ta biết được mình mất đi Ngải Luân và đứa bé, trái tim giống như bị rạch ra một lỗ hổng chảy máu đầm đìa, rơi vào bóng đêm vô hạn!
“Thực xin lỗi…”
Cô ta nức nở mở miệng.
Lúc này, cô ta thật sự hối hận vì toàn bộ chuyện cô ta đã làm từ tận đáy lòng!
Thực xin lỗi…
Thực xin lỗi…
Trong lòng cô ta mặc niệm trăm ngàn lần, ôm ngực, lệ rơi đầy mặt.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì tranh giành tình cảm, nói xấu Vân Thi Thi là ăn trộm.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì nhất thời tham lam, trộm đi ngọc bội của cô ấy, thay thế thân phận của cô ấy.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì vinh hoa phú quý, tính kế khắp nơi.
Cô ta sai lầm rồi.
Cô ta không nên vì đạt được mục đích, mà không từ thủ đoạn ra tay hạ độc với Mộ Thịnh.
… Cô ta thật sự sai lầm rồi!
Ngàn lần vạn lần không nên đẩy Ngải Luân ra.
Người đàn ông dùng tính mạng để yêu thương, bảo vệ cô ta!
Người đàn ông xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô ta, coi cô ta như bảo bối!
“Hu hu hu hu…”
Mộ Uyển Nhu khàn giọng gào khóc, mất đi cốt nhục, trong nháy mắt mất hết can đảm, giống như tất cả sinh mệnh đều vô cùng ảm đạm.
Thở cũng mệt mỏi như vậy.
Trong lòng Mộ Liên Tước bực bội: “Khóc cái gì mà khóc, có gì mà phải khóc, không phải cô không muốn đứa nhỏ này sao? Bây giờ không phải đúng như cô mong muốn rồi à?”
Mộng Uyển Nhu đỏ mắt ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy, lắc đầu, không nói một câu nên lời.
“Hu hu hu…”
Cô ta chỉ lo khóc, đau lòng giống như cô nhi bị thế giới vứt bỏ.
Mộ Liên Tước tâm phiền ý loạn, chuông di động vang lên, ông ta đứng dậy nói: “Đồ vô dụng, chỉ biết khóc, cô có biết hay không? Kế hoạch của tôi bị cô phá hủy rồi!”
“Cái gì?”
“Hai đứa bé đó bị người ta cướp đi rồi!”
Mộ Liên Tước dừng một chút, nhìn cô ta, trong mắt
có sắc bén: “Mộ Uyển Nhu à Mộ Uyển Nhu, chuyện lớn của tôi, đều bại trong tay cô rồi!”
Mộ Uyển Nhu ngẩn người, giống như có gì đó trào ra từ trong ngực, trên mặt trắng bệch, cười thoải mái.
“Ha ha… A… Ha ha… “
“Kẻ điên!”
Mộ Liên Tước phủi tay, nghênh ngang rời đi!
Mặt Mộ Uyển Nhu không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng giống như có thứ gì đó bị thiêu đốt, hóa thành một đống tro tàn, trên mặt không có chút sức sống.
“Ngải Luân, em sai rồi…”
Hai mắt cô ta trống rỗng thì thào: “Vinh hoa phú quý đều là giả, là giả!...”
Chỉ có anh mới là thật…
Cho nên anh trở về có được không?
Trở về ở cùng em, có được không?
Em chỉ có một mình, đứa bé cũng không còn, anh cũng không còn, rốt cuộc em còn lại cái gì?
“Lúc trước em nên đi theo anh! Cao chạy xa bay cùng anh, rời xa những thứ thị phi này, khi đó sao em lại ngu ngốc như vậy, rốt cuộc vinh hoa phú quý có gì tốt?”
Ký ức trôi đi…
Lần đầu tiên gặp nhau khi học đại học, Ngải Luân đứng trước mặt cô ta, có chút thận trọng cúi đầu, sắc mặt có chút ngây ngô thẹn thùng.
“Xin chào, tên của tôi là Hàn Dịch Dân.”
Hàn Dịch Dân, đó là tên của anh ta.
Bốn năm đại học, anh ta luôn luôn im lặng bảo vệ cô.
Có lẽ trong thế giới của anh ta, đúng là như lời anh ta nói, có thể ở bên cạnh bảo vệ người anh ta yêu, là anh ta đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta vào tập đoàn tài chính Đế Thăng, trở thành trưởng bộ phận nhân sự.