Cậu dựa lưng vào trên vách đá, sau lưng vách đá lởm chởm đâm vào người, lại thêm lúc cậu rơi xuống, trên lưng đập phải đầu sắc nhọn nhất của tảng đá, đoán chừng là cũng bị thương, lại dính vào sương, vừa đau vừa ngứa, giống như trong vết thương có vô số con kiến hung hăng gặm cắn.
Một ngày một đêm không chút cơm nước, yết hầu cậu khô đến sắp bốc khói.
Tất cả tình huống tồi tệ nhất, đều tụ chung một chỗ, trở thành đường cùng không lối thoát.
Hữu Hữu đem mặt chôn vào trong khuỷu tay, tràn đầy hi vọng, lúc cậu lại lần nữa mở to mắt ngẩng đầu lên, sẽ thấy Tiểu Dịch Thần ở ngay trên miệng hố đưa tay về phía cậu...
...
Xuyên qua một rừng cây rậm, chính là con đường cái dài đến mấy cây số.
Tiểu Dịch Thần và Lisa một trước một sau lúc chạy lúc ngừng trên đường, cố hết mức có thể tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, liên lạc được với bộ đội.
Lúc này, mắt trời đã dần hiện lên từ đường chân trời, nhưng mà sáng sớm, nhiệt độ như vậy căn bản không đến được trên thân thể người, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ xua đi chút lạnh giá, mang đến một số tia ấm áp quý giá.
Bước chân Tiểu Dịch Thần càng ngày càng nặng, trạng thái vô cùng gánh nặng, dường như một giây sau, bất cứ khi nào đều có thể ngã xuống.
Tình trạng của cậu còn xui xẻo hơn Vân Thiên Hữu.
Một thân thương tổn, có vết thương còn chưa kịp thời xử lý tốt, đã sưng viêm, đau thấu tim gan.
Mặc dù như thế, cậu vẫn không bước đi chậm lại.
Bời vì, Hữu Hữu còn đang chờ cậu!
Muộn một phút đồng hồ, sẽ thêm một phần nguy hiểm!
Lisa nhìn thoáng qua biểu cảm cứng ngắc mà ẩn nhẫn của cậu, biết được cậu đang nén chịu đáu đớn từ vết thương trên người.
"Tôi cõng cậu." Cô ấy nói.
Mộ Dịch Thần có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái, nhưng mà rất nhanh liền thu lại sự kinh ngạc trong mắt, cương quyết nói: "Không muốn!"
Cô luôn luôn kính sợ kẻ mạnh, ở trong mắt cô, ý chí của Mộ Dịch Thần kinh người lại cứng cỏi, bởi vậy, trong lòng đối với cậu, dù sao cũng có chút thay đổi!
Cổ họng Mộ Dịch Thần khô khốc, bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Lisa lập tức đi qua, đưa tay muốn đỡ cậu.
Mộ Dịch Thần lại chậm chạp không vươn tay
ra.
Đầu vai cậu kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập, mặc dù cậu nỗ lực khắc chế, toàn thân đều lộ ra một loại cứng ngắc quỷ dị.
Mộ Dịch Thần cắn chặt hàm răng, chậm rãi đem thân thể giản ra một chút, cậu hít một hơi thật sâu, muốn lấy tay chống đỡ mặt đường, ép buộc chính mình từ dưới đất bò dậy.
Nhưng khi cậu vừa nửa quỳ, lúc muốn nâng nửa người lên, mắt bỗng tối sầm lại, một trận choáng váng trời đất quay cuồng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt phủ đầy lưng.
Lisa đưa tay, sờ trán cậu, giật mình, cậu phát sốt rồi.
Mồ hôi lạnh trên trán to như hạt đậu, rào rào chảy xuôi xuống dưới.
Mộ Dịch Thần mở to mắt, cả khuôn mặt trắng bệch, không có không một tia máu.
Lisa quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng lau qua mồ hôi lạnh trên mặt cho cậu, nhưng trong lòng đã đoán được, cậu nhất định là bị cảm nhiễm từ vết thương trên người, lại trắng đêm tiêu hao thể lực, cái này mới dẫn đến phát sốt.
Nhưng mà trước mắt, trên người cô đã không có thuốc trị thương rồi.
"Ổn chứ?" Mi tâm cô cau lại, lo lắng hỏi thăm.
Hữu Hữu đã dặn cô, nhất định phải bảo vệ tốt cậu, như vậy giờ phút này, bảo hộ cậu là nghĩa vụ của cô!
Mộ Dịch Thần cắn chặt lấy môi, lắc đầu: "Không sao!"
Đang nói chuyện, mồ hôi lạnh to như hạt đậu lại rào rào lăn xuống.
Cậu cậy mạnh, tình trạng cơ thể lại không lừa được con mắt của cô ấy.
Lisa hơi nhíu mày, đã thấy cậu miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhắm mắt lại hít thở sâu mấy ngụm không khí, sắc mặt trắng bệch mới khôi phục một chút máu.