Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Ván Cờ Của Cả Dòng Họ (3)


trước sau

“Trước mắt nên làm cái gì bây giờ? Anh sẽ không thật sự để cho Nhã Triết cưới người phụ nữ đó vào cửa đấy chứ?”

“Nhà họ Mộ cho đến nay đều là môn đăng hộ đối, người phụ nữ đó môn không đăng hộ không đối, thân phận lại còn mơ hồ, ha ha! Cô ta xứng sao?”



Mộ Thục Mẫn hầm hừ nói với Mộ Lâm Phong: “Anh hai, anh nói đi, chẳng lẽ anh thật sự trơ mắt nhìn thằng nhóc làm bừa, anh chỉ ngồi xem thôi sao?”

“Anh có thể làm gì được? Nói cũng nói rồi, ngăn cản cũng ngăn cản rồi, nó không nghe, có tác dụng gì sao?”

“Em thừa nhận Nhã Triết vào Mộ thị nhiều năm như vậy, Mộ thị phát triển như hiện giờ, công lao của thằng nhóc đúng là rất lớn. Cũng không có nghĩa thằng nhóc lấy được nhiều thành tựu như vậy, có thể muốn làm gì thì làm!”

Mộ Lâm Phong trầm ngâm nói: “Công của thằng nhóc này không thể không nói, anh cực kỳ hài lòng! Thằng nhóc này có thể ngồi lên vị trí chủ nhân, đúng là rất xứng! Chỉ có duy nhất một chuyện làm anh bất mãn, là tính tình thằng nhóc này quá cố chấp, giống hệt bộ dạng cha thằng nhóc đó!”

“Anh vẫn cho rằng thằng nhóc đó là người lạnh lùng, làm chuyện gì cũng đều có chừng mực. Chỉ là không nghĩ đến hiện giờ thằng nhóc đó dính vào tình yêu, mà lại không biết đông tây nam bắc, đầu bị hôn mê rồi! Người phụ nữ đó xem ra là một nhân vật không thể khinh thường, mê hoặc thằng nhóc đó đến thần hồn điên đảo, ha ha!” Mộ Lâm Phong lạnh lùng nở nụ cười.

“Người trẻ tuổi quá mức cuồng vọng là không tốt, trộn lẫn với danh lợi chung quy là phải chịu thiệt!”

“Tính tình Nhã Triết kiêu căng, lại có chút cuồng vọng quá mức!”

Mộ Lâm Phong lại ngắt lời những người này lên án công khai: “Nhưng năng lực của thằng nhóc này thế nào, rõ như ban ngày! Con người cả đời, ai mà không có sai lầm? Có ai có thể tự hào vỗ ngực nói, cả đời này mình không mắc sai lầm không? Như vậy đi!”

“Như vậy sao?” Mộ Thục Mẫn có chút kích động, “Anh hai, gì mà như vậy đi? Việc này anh thật sự mặc
kệ sao?”

“Bây giờ không phải thời cơ! Người phụ nữ Vân Thi Thi này, tất nhiên không thể giữ lại! Sớm hay muộn anh cũng sẽ xử lý cô ta, nhưng mà trước mắt không phải thời cơ!”

“Có ý gì?”

Đầu mọi người đều mờ mịt.

Mộ Lâm Phong nói: “Nếu thằng nhóc này cố ý muốn kết hôn, như vậy chỉ có thể dọn sạch một chút. Lúc đó anh sắp xếp cho cô ta giá trị con người trong sạch, đừng để cho người ta chê cười nhà họ Mộ là được.”

Chỉ có thể làm như vậy thôi.

Mộ Thục Mẫn tức giận, rõ ràng không có cách tiếp nhận quyết định này của Mộ Lâm Phong.

“Em không đồng ý.”

“Thục Mẫn, em nghe anh!” Mộ Lâm Phong cứng rắn, không cho người ta chen vào.

Mộ Yến Thừa ở bên cạnh nói: “Hừ, chú hai, có đôi khi chú đúng là bất công! Anh hai có chỗ nào tốt hơn cháu, lúc trước nếu chú cũng nâng đỡ cháu, cháu sẽ không bao giờ làm trái lại mệnh lệnh của chú, coi nó như là thánh chỉ! Chú xem hiện giờ anh ta lại làm chú mất mặt, đúng là làm người ta tức giận mà!”

Trên mặt Mộ Lâm Phong hiện lên chút tức giận, lạnh lùng trách mắng: “Láo xược! Chú muốn làm thế nào không đến lượt cháu xoi mói! Cháu còn mặt mũi để nói à?? Từ nhỏ đến lớn, chú hai chưa từng bạc đãi cháu một chút! Nhưng cháu thì sao? Luôn miệng nói mình không có chỗ nào không bằng thằng nhóc đó! Thực ra thì sao? Cháu cách xa Nhã Triết, kém không phải chỉ là một chút thôi đâu! Nhã Triết có bản lĩnh hơn cháu, năng lực xuất sắc, nếu cháu bằng một nửa thằng bé đó, đã không như bây giờ!”

“Hừ! Còn không phải vì anh ta là con vợ cả, cháu là con thứ thôi sao?” Mộ Yến Thừa ấm ức nói thầm một câu.

Mộ Thục Mẫn cũng sẵng giọng: “Anh hai, được rồi, anh cũng bớt giận đi! Trước mắt cứ nghe theo quyết định của anh!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện