Nhất là mấy cô gái chưa lấy chồng trong thôn, vừa thấy anh, các cô thẹn thùng đỏ mặt, kinh diễm quan sát anh!
"Trời ạ! Người đàn ông này thật là đẹp trai quá đi, giống như diễn viên trên ti vi, rất đẹp trai!"
"Người đàn ông này là ai vậy? Làm sao lại đến thôn chúng ta?"
"Cậu xem... Có phải anh ấy đang nhìn mình không?"
"Bớt ảo tưởng!"
Mộ Nhã Triết mặc tây trang, thẳng thóm tinh tế, vừa nhìn đã biết thân phận anh rất cao quý, mọi người suy đoán, người đàn ông này hẳn là ông chủ tai to mặt lớn ở thành phố. Nhìn trang phục của anh, lại nhìn đến khí chất ưu nhã bất phàm của anh, cũng có thể nhận ra anh là người xuất thân từ tầng lớp quý tộc cao quý, chứ người bình thường nào lại có khí thế như vậy được!
Ngay cả khi bị ngăn cách ở một khoảng xa mấy chục thước, nhưng người đàn ông cao lớn, ngũ quan anh tuấn, cùng với khí chất bất phàm lạnh lùng thanh quý của anh, cũng làm cho người ta không khỏi cảm thấy rung động sâu sắc!
Trên người của người đàn ông này, có một loại khí chất cao quý, giống như của một vị vua, làm cho người ta không khỏi thán phục!
Người như vậy, bất luận là xuất hiện ở nơi nào, cũng giống như một thiên thần, làm cho người ta không cách nào mà không chú ý tới được!
Triệu Linh Hoa cũng bị người đàn ông tuấn mỹ có vóc người cao gầy trước mắt này làm cho rung động!
Từ nhỏ đến lớn ở nông thôn, thấy nhiều người đàn ông da ngăm đen, lưng hùm vai gấu, rất ít khi nhìn thấy một người mà so với diễn viên trên ti vi còn đẹp hơn!
Khí chất ưu nhã cao cao tại thượng như một vị vương tử!
Linh Linh chưa bao giờ thấy qua một người nào đẹp tới như vậy, chỉ là nhìn qua một cái, sẽ không cách nào dời ánh mắt khỏi người đó!
Đột nhiên, ánh mắt cô chuyển đến trên mặt người đàn ông, chân mày không khỏi nhíu chặt lại, cảm thấy người này trông hơi quen mắt, làm cho cô có một cảm giác quen thuộc!
Hữu Hữu...
Là anh trai nhỏ!?
Linh Linh kinh ngạc!
Người đàn ông này, có ngoại hình thật giống anh trai!
Nhất
là đôi mắt kia, giống nhau cực kỳ!
Lúc này, trong xe lại bước ra thêm một cô gái.
Cô ấy mặc một cái váy màu đen, uyển chuyển thanh quý, xinh đẹp thoát tục, mặc dù chỉ là một cái váy bình thường, nhưng khi cô mặc vào lại mang theo một khí chất cực kỳ cao quý ưu nhã, rất cuốn hút.
Mọi người ngạc nhiên, cô gái trước mắt này giống như được làm ra từ một viên ngọc quý, mài giũa tinh tế, tinh xảo giống như một con búp bê bằng sứ, làn da của cô thật mịn màng, trắng nõn, gương mặt trắng không tì vết, ngũ quan tinh xảo, thanh thuần xinh đẹp.
"Thật là đẹp quá..."
"Cô gái này thật là xinh đẹp, làn da cô ấy thật là trắng quá đi, nhìn qua thật bóng loáng, xinh đẹp giống như một viên ngọc..."
"Tóc của cô ấy thật dài, còn đen nữa, giống như tơ lụa..."
"Đôi mắt cô ấy đẹp quá, chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đủ để câu hồn người khác..."
"Phụ nữ thành phố đúng là khác biệt, bảo dưỡng vẻ đẹp thật là tỉ mỉ!"
Mấy người trong thôn kinhh ngạc kêu lên, mấy cô gái thêm phần tự ti về nhan sắc của mình, cúi đầu nhìn bàn tay mình bởi vì làm việc nhiều mà thô ráp, lại nhìn cô gái kia mười ngón tay nõn nà, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm!
Vân Thi Thi vừa mới bước xuống xe, đã thấy người dân tụ tập ở ngoài cửa, ngẩn người, sau đó lễ phép cười với bọn họ.
Nụ cười này, giống như trăm hoa đua nở, có mấy người muốn ngất xỉu tại chỗ!
"Chị gái này cười lên thật là xinh đẹp, giống như công chúa trên ti vi vậy!"
"Chị ấy đẹp quá đi! Nếu sau này tớ lớn lên mà cưới được một người vợ xinh đẹp giống như chị ấy thì thật là tốt!"