Mộ Dịch Thần luôn rất kiên cường, cho dù bị thương nặng khắp người cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc ôm Hữu Hữu trong ngực, hốc mắt Mộ Dịch Thần lại nóng lên, không kìm được mà rơi nước măt.
"Về sau chúng ta sẽ không tách ra khỏi nhau nữa!" Mộ Dịch Thần trịnh trọng nói.
Hữu Hữu bị cậu ôm chặt đến mức hít thở không thông.
"Anh, nhẹ một chút, anh làm em đau rồi..." Hữu Hữu bất đắc dĩ nói.
"Ừm." Mộ Dịch Thần thả lỏng cánh tay.
Hữu Hữu còn chưa kịp hít vào được hơi nào, Mộ Dịch Thần đã ôm chặt hơn nữa!
"...!"
"Hữu Hữu! Là anh không bảo vệ tốt cho em, lần này khiến cho em bị thương nặng như vậy đều là do anh không tốt..."
"Anh..."
"Em có trách anh không?"
"Anh làm em đau... Đụng đến miệng vết thương rồi." Cậu nhỏ giọng nhắc nhở.
Mộ Dịch Thần hoảng hốt, vội vàng buông cậu ra, Hữu Hữu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Dịch Thần thì nhịn không được bật cười một tiếng.
Sắc mặt Mộ Dịch Thần cứng đờ, hỏi lại: "Em cười cái gì?"
"Anh, em phát hiện ra, anh rất buồn cười..." Hữu Hữu che miệng cười trộm.
"Có ý gì hả?"
"Rất buồn nôn." Hữu Hữu nói.
Mộ Dịch Thần mím môi, sự nhiệt tình cũng tắt ngấm: "..."
Hữu Hữu bất đắc dĩ vuốt tóc của cậu: "Ngoan, không phải là em đã về nhà rồi sao?"
Mặt Mộ Dịch Thần đỏ lên, nhưng lại lưu luyến lòng bàn tay ấm áp của Hữu Hữu, mỉm cười.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đi tới, nhìn thấy hai cậu nhóc đang "âu yếm" thì liếc mắt nhìn nhau một cái.
"Ôi chao, sến súa quá!" Vân Thi Thi nhịn không được đùa một câu, nhìn thấy tình cảm hai đứa nhóc tốt như vậy cô cũng cảm thấy vui mừng.
Cô còn nhớ rõ lúc hai cậu nhóc mới gặp nhau lần đầu, Hữu Hữu rất xa lánh Mộ Dịch Thần, không hề thân thiết chút nào.
Thế mà bây giờ tình cảm anh em tốt như vậy, khiến cô thật sự rất vui mừng.
Hữu Hữu bị cô trêu chọc như vậy thì bất đắc dĩ vỗ trán.
Vân Thi Thi lại nói: "Tiểu Dịch Thần à, lúc nãy cái dáng vẻ con trông ngóng cứ như phụ nữ chờ chồng trở về trong thời cổ đại ấy."
Mộ Nhã
Triết ở bên cạnh bổ sung: "Hòn vọng phu."
Vân Thi Thi lập tức phụ họa: "Đúng, hòn vọng phu..."
Tiểu Dịch Thần nghe được, nhưng không hiểu hòn vọng phu là có ý gì.
Thế nhưng Hữu Hữu lại hiểu được, trên mặt căng cứng, giận dỗi: "Mẹ!"
Cậu giận dỗi chu miệng ra.
Tiểu Dịch Thần khó hiểu, hỏi lại: "Hữu Hữu, hòn vọng phu mà mẹ nói là có ý gì?"
Hữu Hữu đứng đắn trả lời: "Anh không hiểu thì đừng hỏi lại."
Mộ Dịch Thần méo miệng.
Vân Thi Thi càng bị chọc cười, đi đến, mỗi tay ôm một đứa nhóc. Hai bảo bối này thật dễ bị lừa quá, cô cười trộm trong lòng, không nhịn được đưa tay lên vuốt mũi Mộ Dịch Thần một cái.
Hữu Hữu và Mộ Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Về đến nhà, Vân Thi Thi cố ý xuống bếp nấu cho hai cậu nhóc một bữa tối thịnh soạn.
Lâu rồi mới xuống bếp, cho nên tay chân có chút không quen, đương nhiên không thể so sánh với tay nghề của Hữu Hữu, nhưng ít nhất cô cũng rất dụng tâm, nêm nếm cẩn thận nên hương vị rất ổn, còn tiến bộ hơn so với lúc trước.
Mộ Dịch Thần vô cùng mong đợi tay nghề của Vân Thi Thi, thức ăn vừa bày lên bàn cậu đã lập tức thò đũa ra gắp một miếng, lập tức khen ngợi: "Mẹ nấu ăn ngon quá!"
"Thật sao? Vậy thì ăn nhiều một chút!" Vân Thi Thi được khen thì rất vui mừng.
Ở bên cạnh, Mộ Nhã Triết lại không hề nể nang mà đánh giá: "Tạm được!"
Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh.