Lúc Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu về đến nhà, Tiểu Dịch Thần đã ngủ, còn Vân Thi Thi thì đang ở trong vườn hoa, một tay cầm cây kéo, tỉa hoa.
Sắc trời đã mờ tối!
Dưới bóng chiều tà, cô nửa ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, một tay cầm cành hoa nhẹ nhàng tỉa, thỉnh thoảng tỉa mấy cái lá úa.
Mấy vết thương trên người cô còn chưa có khỏi hẳn.
Trên gương mặt, khóe môi cô hơi bị rách, đôi môi mỏng của cô nhẹ nhàng mím lại, rất nghiêm túc, gương mặt thanh thuần xinh đẹp kia giống như viên ngọc sáng lấp lánh.
Năm tháng trôi qua đi, cô vẫn xinh đẹp như vậy.
Cô gái này, đôi khi giống như một bông hoa nhỏ, đẹp nhưng không diêm dúa. Có đôi lúc, lẳng lặng hô hấp, lẳng lặng mà tồn tại, an tĩnh giống như một con mèo đã thu lại móng vuốt, chỉ im lẳng vùi ở một góc, giống như không quan tâm sự đời, không màng danh vọng, vô cùng khiêm tốn đơn giản.
Mộ Nhã Triết tựa lên cánh cửa, lặng lẽ nhìn cô.
Dường như cô vẫn chưa phát hiện được sự hiện hữu của anh, một lòng một dạ nghiên cứu mấy đóa hoa.
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi về phía cô.
Đột nhiên Vân Thi Thi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, ngẩng đầu lên, lại bị Mộ Nhã Triết ôm lấy từ phía sau, động tác rất nhẹ, ôm cô vào trong ngực.
Đang lúc bất ngờ, cô làm rớt cây kéo trên mặt đất.
Hữu Hữu đứng ở cửa nhìn một lúc, khóe môi cong lên, lặng lẽ đi ra ngoài.
Vân Thi Thi vì sự xuất hiện của anh mà hơi ngạc nhiên, ngầng đầu, không nhìn được mà trợn mắt nhìn anh.
"Làm người ta sợ đó biết không?"
Cô bất mãn nhìn anh chằm chằm, cắn cắn môi, lại đột nhiên dịu dàng cười một tiếng, con ngươi trong vắt như nước, làm anh rung động.
Mộ Nhã Triết không nhịn được mà cúi đầu hôn cô, lúc này đang ở trong vườn hoa, không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô.
Giữa hương hoa thơm ngát, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực, bàn tay khẽ xoa mặt cô,
xoa mi mắt của cô, ánh mắt Mộ Nhã Triết nhìn cô, sâu thẳm, lông mi thật dài.
Sắc đẹp trong bóng đêm lại càng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Anh vuốt ve mặt cô, bắt đầu nhẹ hôn cô, môi mỏng dán chặt lên cái môi hồng hồng của cô, tinh tế mà dịu dàng vuốt ve, không nóng lòng tiến vào, mà lưu luyến bên ngoài môi cô.
Cảm giác vừa mềm vừa hơi lành lạnh làm anh bị chìm đắm vào trong đó.
Anh hôn cô sâu hơn, sức lực cũng mạnh hơn mấy phần, mà cô gái trong lồng ngực anh, giống như là nụ hoa hồng chớm nở, dần dần nở rộ lên.
Hương hoa thơm ngát xung quanh, ngửi vào thật dễ chịu.
Anh luồng tay vào tóc cô, nhắm mắt lại, khiến cho nụ hôn này sâu hơn.
Vân Thi Thi thẹn thùng, lại có chút khẩn trương, thấp giọng nỉ non: "Đừng mà... Các con đều ở đây."
Nếu để hai đứa bé bắt gặp cảnh này, cô sẽ rất lúng túng!
Mộ Nhã Triết hừ một cái: "Các con mệt, ngủ rồi!"
Đôi tay anh ôm cô, bắt đầu sờ soạng lung tung trên người cô, ngay sau đó, không nhịn được mà khẽ hừ một cái: "Sao em lại gầy như vậy!"
Gầy nhiều như vậy.
Mấy ngày ở bệnh viện, cô ăn rất ít.
Hơn nữa cô gái này, giống như thể trạng đã định sẵn là gầy ốm, bất kể ăn nhiều như thế nào, cũng rất khó để tăng cân, nhưng tốc độ gầy đi thì lại rất nhanh!
Anh hơi bất mãn.
Phụ nữ mà gầy quá, không tốt.
Trên người không được mấy cân thịt, toàn là xương, ôm vào, cảm giác cũng không dễ chịu.
_________