Cậu chu miệng, cái miệng nhỏ hồng hào nhẹ nhàng thổi, bọt nước trong suốt theo ống thổi bay ra, lập tức bay trong không khí, theo gió mát bay lên cao, ánh mặt trời chiếu vào khúc xạ ra rất nhiều màu sắc huyền ảo.
ống thổi này là đồ trước đây Hữu Hữu tự mình chơi đùa, dùng dụng cụ đơn giản để chế tạo ra ống thổi này.
Lúc Hữu Hữu rời giường, Tiểu Dịch Thần cũng thức dậy, đứng ở bên cạnh nhìn Hữu Hữu dọn dẹp vệ sinh, lại giặt quần áo, mà vết thương trên người cậu còn chưa có khỏi, hơn nữa cậu sẽ không làm việc nhà, nhưng mà cậu cũng muốn giúp, cho nên đứng ở bên cạnh chân tay luống cuống.
Hữu Hữu đem đồ chơi trước kia mình tự làm ra, lại đổ nước xà phòng vào, để cho cậu thổi chơi.
Thổi bong bóng, là hồi ức thơ ấu của rất nhiều đứa bé, trước đây Hữu Hữu rất ít khi đi ra ngoài, cậu thích nằm úp sấp trên cửa sổ, cầm ống thổi tự chế thổi bong bóng.
Cậu cố ý thay đổi một chút, bong bóng từ ống thổi cậu làm thổi ra rất to, rất tròn!
Thứ đồ chơi này, đối với Tiểu Dịch Thần mà nói, rất là kỳ lạ!
Lúc này chơi đùa, chơi đến nghiện, ngồi ở trên bồn hoa, vui vẻ đùa nghịch, cảm thấy nó rất là thú vị!
Trước đây cậu chưa từng chơi đồ chơi như này bao giờ, cảm thấy nó rất là thú vị, nhất là nhìn bong bóng mình thổi ra to như vậy bay bay trong gió, trong lòng liền tự nhiên sinh ra cảm giác thành tựu!
“Hữu Hữu, mau nhìn kìa! Anh thổi một cái bong bóng thật to!”
Tiểu Dịch Thần đột nhiên hưng phấn kêu lên.
Vân Thi Thi bật cười một tiếng, lập tức kinh động đến Tiểu Dịch Thần, cậu ngẩng mạnh đầu, thấy là cô, vui vẻ chạy đến. “Mẹ, mẹ dậy rồi ạ?”
Vân Thi Thi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cậu: “Ừm! Tiểu Dịch Thần, chào buổi sáng…!”
Tiểu Dịch Thần lại hừ hừ, có chút ghét bỏ liếc nhìn cô một cái: “Hừ, còn chào buổi sáng ạ? Mặt trời đều đã phơi đến mông rồi, mẹ đúng là một con heo lớn lười biếng!”
Vân
Thi Thi xấu hổ: “A…”
“Mộ Dịch Thần, anh có đáng đánh đòn hay không? Vậy mà dám nói mẹ là con heo lớn lười biếng sao? Vậy anh là con heo nhỏ lười biếng! Vừa nhát lại lười biếng!” Hữu Hữu không vui, đứng một bên chống nạnh quở trách.
Vậy mà nói mẹ là con heo lười.
Thằng nhóc này ngứa da rồi!
Tiểu Dịch Thần mấp máy miệng, cười ha ha, lập tức kéo cánh tay Vân Thi Thi, đem bình chứa xà phòng để vào tay cô: “Mẹ, mẹ chơi cùng nhé? Cùng con thổi bong bóng.”
Hữu Hữu nói: “Mẹ, mẹ đừng để ý đến anh ấy!”
“Hừ! Em lại không chơi với anh nữa rồi!” Tiểu Dịch Thần có chút ấm ức chọc chọc đầu ngón tay.
Hữu Hữu lạnh lùng trợn trừng mắt. “Em muốn phơi quần áo, không rảnh cùng anh lăn qua lăn lại!”
“Vậy mẹ ơi, chúng ta chơi đi, không cần em ấy chơi cùng!” Tiểu Dịch Thần khẽ cười, giống như một tiểu tinh linh tinh quái.
Vân Thi Thi gật gật đầu, mặc cho cậu nắm tay, chạy đến vườn hoa chơi.
Hữu Hữu nhìn Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần đứng ở trong vườn hoa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói tiếng cười, còn cậu thì sao? Một tay cầm mắc áo, một tay cầm quần áo, ngồi ở đây làm cu li, không khỏi có chút hờn dỗi.
Hừ…
Nhưng mà chỉ trong giây lát, mỉm cười hiện lên khóe môi cậu.
Ánh mặt trời trong xanh, tiếng nói tiếng cười, làm tâm tình cũng trở nên đặc biệt trong sáng.
Đối với cậu mà nói, đây là hạnh phúc nhỏ đơn giản!
Hữu Hữu dở khóc dở cười thở dài một tiếng, mắng một câu ‘Anh trai ngu ngốc’ rồi lai bận rộn chuyện của mình!