Cô ta thỉnh thoảng còn đập mạnh đầu vào tường, tinh thần thất thường, so với Mộ Uyển Nhu khí chất cao quý lúc trước trái ngược hoàn toàn, khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Mộ Nhã Triết đến gần một bước, đứng ở bên ngoài song sắt, nhìn Mộ Uyển Nhu mất hồn mất vía trong phòng bệnh, mi tâm nhíu lại.
Anh trầm ngâm nín thở, rốt cuộc có chút nghe được rõ ràng, câu cô ta lảm nhảm trong miệng.
“Đứa bé, đứa bé… Đứa bé… Đứa bé…”
Đôi môi khô nứt của Mộ Uyển Nhu không ngừng đóng mở, giống như trúng tà, không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Giống như bị ma chướng* gì đó!
*: chướng ngại cho ma quỷ gây ra.
Hai tay cô ta quấn quanh tóc, thỉnh thoảng dùng lực kéo, kéo đứt, lại kéo một lần nữa, đầu ngón tay run rẩy quấn quanh cùng một chỗ, vặn gãy, không ngừng lặp lại động tác, giống như đánh mất cảm giác đau đớn!
“Ha ha… Ha ha… Đứa bé, đứa bé của tôi… Rất thảm… Rất thảm đó…”
Cô ta đau đớn kéo tóc, cả người như bị điên, vô cảm rồi!
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn, liếc nhìn mấy y tá phía sau.
“Sao cô ta lại thế này?”
Mẫn Vũ nhíu nhíu mày: “Ông chủ, nghe nói lúc đưa cô ta đến bệnh viện, trạng thái tinh thần cũng đã rất kém, ở trong phòng bệnh vài ngày, liền biến thành bộ dạng điên điên khùng khùng!”
Anh nhíu mày, tiến thêm một bước phán đoán: “Điên rồi sao?”
“Dạ! Điên rồi.” Mẫn Vũ gật gật đầu, cho anh đáp án.
Thực sự điên rồi sao?
Mộ Nhã Triết chán ghét nheo mắt.
Hóa ra gương mặt người phụ nữ này khiến người ta sinh ra chán ghét, hiện giờ bộ dạng này, lại càng làm cho người ta căm thù đến tận xương tủy!
Không phải người phụ nữ này lại giống như con thiêu thân, giả ngây giả dại đấy chứ?
Anh vừa dứt lời, chỉ trong một cái chớp mắt kinh động người trong phòng bệnh.
Mộ Uyển Nhu ngẩng mạnh đầu, vừa thấy là Mộ Nhã Triết, vốn là kinh sợ một phen, sau đó lập tức dừng lại những lời nói lảm nhảm mê muội, nhìn thấy anh ngay cả lưng
cũng thẳng lên.
Đôi mắt trống rỗng rốt cuộc cũng khôi phục một chút tiêu cự, giống như những nhánh cây ở rừng nhiệt đới, những nhánh cây này như rắn độc tiếp cận anh thật sít sao.
Mặt Mộ Nhã Triết không thay đổi đối mặt với đôi mắt trừng lớn giống như chết không nhắm mắt, đôi mắt nhỏ hẹp thấy cô ta đứng dậy, lâu rồi luôn ru rú ở trong góc, cho nên lúc cô ta vừa mới đứng dậy, thân hình nhoáng một cái lại ngã nhào trên đất.
Đầu đụng đầu giường nhưng lại không có phát ra tiếng kêu đau, giống như cô ta mất đi cảm giác đau đớn chân chính.
Ngay sau đó, cô ta lại luống cuống chân tay bò từ trên đất lên, nhìn chằm chằm anh lần thứ hai.
Đột niên cô ta nghiêng đầu, có chút si ngốc cười, mấp máy miệng, lại có chút nhút nhát, cả người núp vào một chỗ, kề sát tường, giống như đứng trước mặt cô ta là thú dữ.
“Anh… Anh là ai?”
Mộ Nhã Triết híp mắt, lạnh lùng thốt lên: “Mộ Uyển Nhu, đừng có mà giả ngây giả dại với tôi!”
“Hả?”
Mộ Uyển Nhu không nghe hiểu lời anh nói, vụng về gằn từng chữ, nói lảm nhảm vài câu, giống như đứa bé trí tuệ rất thấp cố gắng tiếp thu lời của anh, cắn cắn môi.
“Anh có thấy đứa bé của tôi không?”
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết nhếch lên, nhíu mày: “Đứa bé?”
“A… Tôi hiểu!”
Mộ Uyển Nhu đột nhiên cười ngây ngốc, vừa dùng sức đếm trên đầu ngón tay, vừa cười nói: “Nhất định là các người giấu đứa bé của tôi đi rồi, có phải không?”