Khi ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Vân Thi Thi, nhìn thấy ánh mắt trong veo của cô, chỉ trong khoảnh khắc cả người anh đều tràn đầy mong mỏi.
Là cô...
Chính là người phụ nữ anh đã nhìn thấy trên bức ảnh ở trong văn phòng của Vân Thiên Hữu!
Làm sao có thể là cô chứ?
Cung Kiệt không khỏi tiến đến gần hơn một chút.
Người thật có vẻ gầy và cao hơn trong ảnh, đặc biệt là đôi chân thon dài, thẳng tắp.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia còn ẩn chứa vẻ thanh thuần, khuôn mặt dịu dàng, lúm đồng tiền xinh xắn, tất cả đều giống hệt như trong trí nhớ của anh.
Trong nháy mắt đó, Cung Kiệt không khỏi ngừng thở.
Giống...
Giống quá...
"Thi Thi..."
Cung Kiệt đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, sau khi tỉ mỉ so sánh giọng nói và khuôn mặt của người trước mắt với người trong trí nhớ thì giống như suy nghĩ trong lòng được chứng thực, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ, vội vàng lao về phía Vân Thi Thi.
Ở bên này, Vân Thi Thi vẫn đang bị đám người vây chặt, không có bất kỳ đường lui nào. Cô nhìn xung quanh, liếc mắt một cái, nơi nào cũng là những ánh mắt khinh miệt, không hề có ý tốt!
Có lẽ cũng có vài người có chút ý tốt.
Nhưng phần lớn mọi người đều không hề che giấu ác ý đối với cô.
Còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh và quay video.
Có trời mới biết, câu nói của cô có thể bị người ta chỉnh sửa, bẻ cong thành cái dạng gì!
"Vân Thi Thi, chúng tôi đang hỏi cô đấy! Cô hãy trả lời cho chúng tôi biết, là cô cố ý lợi dụng danh tiếng của Cố Tinh Trạch, vì muốn nổi tiếng mà lợi dụng Cố Tinh Trạch để tuyên truyền chuyện xấu, muốn dựa vào tin đồn để lật đổ địa vị của Cố Tinh Trạch có phải không?"
"Vân Thi Thi, cô khá lắm, ngoại hình rất được, diễn xuất cũng khá, vì cớ gì mà phải dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để nổi tiếng cơ chứ?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ trong làng giải trí không thể có bất kỳ minh tinh nào sạch sẽ
một chút sao? Không thể dùng thực lực để cạnh tranh công bằng sao? Tại sao lại sử dụng thủ đoạn dơ bẩn như vậy chứ?"
"Có thể đừng làm liên lụy đến thanh danh của Cố Tinh Trạch không? Cố Tinh Trạch có thể đi tới ngày hôm nay, địa vị của anh ấy đều được gây dựng dựa trên thực lực bản thân! Danh tiếng của anh ấy đều là dựa vào chính mình mà có. Trong lòng tôi anh ấy là một thần tượng chân chính, cho nên xin cô hãy rời khỏi Tinh Trạch đi, có được không? Đừng làm bẩn thanh danh của anh ấy!"
Người này vừa dứt lời thì người kia đã phụ họa.
"Đúng vậy đúng vậy! Xin hãy rời khỏi Tinh Trạch đi!"
"Xin cô hãy tránh xa Tinh Trạch! Nếu cô nhất định phải dựa vào thủ đoạn như vậy để nổi tiếng thì mời cô hãy lăn ra khỏi làng giải trí đi, có được không?"
Âm thanh ầm ĩ cứ vang vọng bên tai cô không ngừng.
Vân Thi Thi không đổi sắc mặt cúi đầu xuống, cũng không biết bao giờ thì trò cười này mới kết thúc.
Thế nhưng đúng lúc này lại có một dáng người cao lớn xông vào giữa đám đông.
Cung Kiệt đưa tay ra đẩy đám người, động tác rất vội vàng, mãi cho đến khi đứng trước mặt Vân Thi Thi rồi, Cung Kiệt mới run run đưa tay lên sờ vào khuôn mặt cô, ánh mắt tinh tế đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt cô, sau đó ôm chặt cô vào trong ngực.
"Thi Thi! Chị còn sống!"
Giọng nói của anh trầm thấp, hơi khàn, hai tay lại ôm chặt lấy cô cứ như thể chỉ hận không thể dung nhập cô vào trong xương máu của mình.
Vân Thi Thi ngẩn ra, trong đầu vốn đã hỗn loạn không ngừng, lúc này lại xảy ra tình huống đột ngột, tạm thời không cách nào tiếp thu được chuyện này!