Tất cả mọi người đều bị dáng vẻ anh tuấn điển trai của Cung Kiệt làm cho mê mẩn.
Không ít người nhao nhao cầm điện thoại lên quay lại một màn này, đăng lên Microblogging, tò mò hỏi thăm bạn trên mạng về danh tính người đàn ông này.
Thế nhưng lúc này ở trong mắt Cung Kiệt, thế giới rộng lớn như vậy đã chẳng còn gì quan trọng nữa, anh chỉ nhìn thấy một mình Vân Thi Thi, tất cả những người khác đều giống như không hề tồn tại.
"Thi Thi..." Cung Kiệt thấp giọng gọi tên cô, càng ôm càng chặt hơn.
Trong lòng anh sợ hãi, sợ rằng không cẩn thận buông ra thì cô sẽ biến mất, và cơn ác mộng kia sẽ lặp lại lần nữa.
Càng sợ hãi hơn chính là, nếu lại đánh mất thì không biết đến bao giờ mới có thể tìm lại cô.
Anh tìm kiếm lâu như vậy, mọi người đều nói với anh rằng cô đã chết rồi, cô không còn trên đời này nữa rồi, nói rằng anh nên buông tha, thế nhưng anh vẫn cố chấp cho đến tận hôm nay!
Thật may vận mệnh đã để cho anh gặp lại cô, dù như thế nào cũng không thể buông cô ra lần nữa!
Mười lăm năm trước, anh đã đánh mất cô, chịu cảnh chia lìa suốt mười lăm năm.
Bây giờ, anh nhất định sẽ không buông tay!
Nếu như có thể, anh thật sự rất hy vọng thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, để cái ôm sau mười lăm năm xa cách có thể lâu hơn một chút!
Vân Thi Thi nghe thấy anh gọi tên cô, chỉ trong nháy mắt cả người cứng đờ như đá.
Cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông trước mặt mình là ai, thế nhưng anh lại biết rõ tên mụ của cô, hai chữ "Thi Thi" từ trong miệng anh thốt ra nhẹ nhàng, trầm trầm, lộ ra vài phần bi thương xen lẫn với vui sướng và cảm động.
Khoảnh khắc này, dường như cô cũng bị cảm xúc của anh cuốn lấy, không còn đưa tay ra đẩy anh nữa.
Theo bản năng, cô không còn bài xích cái ôm của anh nữa.
"Thi Thi, Thi Thi..."
Trong trí nhớ, có một cậu bé với khuôn mặt tương tự người
đàn ông này lúc nào cũng bám theo cô như hình với bóng.
"Thi Thi! Thi Thi!"
Cậu bé cất tiếng gọi, giọng nói non nớt, trong veo như tiếng suối róc rách, hết sức êm tai.
Cô bé xoay người, nghiêm túc nói: "Tiểu Kiệt, phải gọi là chị, hiểu chưa?"
"Tiểu Kiệt không muốn. Tiểu Kiệt chỉ thích gọi tên Thi Thi thôi! Thi Thi, Thi Thi! Nghe rất hay đúng không?"
Cô bé bất đắc dĩ thở dài.
Cậu bé chạy tới trước mặt cô bé, bàn tay mềm mại khẽ nâng khuôn mặt cô, đôi mắt xinh đẹp hơi cong cong, để lộ lúm đồng tiền xinh xắn.
"Thi Thi, cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ rời khỏi nhau, có được không?"
Cô bé vẫn ra sức nhấn mạnh: "Tiểu Kiệt, phải gọi chị là chị."
"Không gọi!"
"Gọi là chị!"
"Không gọi, không gọi!"
Cậu bé không phục, nói: "Chúng ta sinh cùng một ngày, cùng lắm Thi Thi chỉ sinh trước Tiểu Kiệt mấy tiếng đồng hồ, dựa vào cái gì mà bắt Tiểu Kiệt gọi Thi Thi là chị chứ? Hừ, không công bằng!"
"Cho dù chị sinh trước em chỉ một giây thì cũng là chị của em!"
"Nhưng mà Thi Thi ngốc nghếch như vậy, hay là Thi Thi gọi Tiểu Kiệt là anh đi, Tiểu Kiệt sẽ bảo vệ Thi Thi cả đời."
"Tiểu Kiệt, em mà còn như vậy, chị sẽ không thèm để ý đến em nữa."
Cô bé bị chọc giận, giả bộ chạy đi.
Cậu bé vội vàng ngăn cô bé lại, nắm lấy tay cô bé: "Đừng đi mà, Thi Thi, chơi cùng Tiểu Kiệt đi! Tiểu Kiệt chơi một mình chán lắm!"
Giọng điệu mềm mại yếu ớt.
Cậu bé nắm lấy tay cô bé lắc lắc, ra sức làm nũng.
"Vậy gọi chị là chị đi, chị sẽ chơi cùng em."