Mộ Lâm Phong hoàn toàn ngẩn ra, khóe môi cứng ngắc.
Ông ta đã từng gặp qua loại người vô cùng tàn nhẫn như vậy, cho nên khi Hữu Hữu thốt ra những lời này, trong tiềm thức của ông ta lập tức cảm giác được sát khí xung quanh!
Thế mà lại có mai phục?
Ông ta nhạy cảm ý thức được, có lẽ xung quanh còn có một nhóm binh lính đang yên lặng ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó!
Mộ Lâm Phong bỗng nhiên có cảm giác buốt lạnh sau sống lưng, ông ta lăn lộn trong quân đội đã nửa đời người, cho nên biết rõ có lẽ cách ông ta chừng hơn một trăm mét có lính bắn tỉa đang phục kích!
Có lẽ là có một người đang tập kích trong bóng tối, chĩa họng súng ngắm thẳng mi tâm ông ta!
Bởi vậy nên thằng nhóc này mới có thể thờ ơ thoải mái mà nói chuyện như vậy.
-- Nếu như ông đụng đến một sợi tóc của tôi, một giây sau ông cũng sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ...!
Đầu óc ông ta lập tức rối loạn!
Tất cả các dây thần kinh đều căng lên.
Hữu Hữu ngồi ở trong xe, ung dung bình tĩnh, mặc dù ở trong mắt ông ta chỉ là một đứa nhóc với khuôn mặt non nớt và cái lúm đồng tiền dễ thương, thế nhưng mỗi cử chỉ của cậu đều lộ ra vẻ phi phàm quyết đoán!
Chẳng lẽ tất cả những người kia đều là người của cậu nhóc?
Mười tên lính đánh thuê trước mặt này đều nghe lệnh của một đứa nhóc mấy tuổi đầu?
Mộ Lâm Phong cảm thấy nhận thức của mình đã bị phá vỡ.
Ông ta đảo mắt liếc Chu Tước, đánh giá một lát, cuối cùng ánh mắt lại chậm rãi rơi vào trên mặt Vân Thiên Hữu!
Thằng nhóc này thực sự không tầm thường!
Dáng vẻ rất giống Mộ Nhã Triết lúc niên thiếu, chỉ là thủ đoạn còn độc ác và tàn nhẫn hơn cả cha mình!
Tuổi còn nhỏ mà đã quyết đoán như vậy, thật sự khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng nảy sinh lòng kiêng kỵ!
Trong lòng ông ta lại càng chắc chắn, thằng nhóc này là một người hết sức nguy hiểm, tuyệt đối không thể khinh thường!
Mới đầu ông ta còn tưởng rằng cảnh tượng này đều là do Mộ Nhã Triết bày bố, cho nên lúc mới nhìn thấy đứa nhóc
ngồi trên xe cũng chỉ cho là đứa nhóc này cũng lắm cũng chỉ có cái miệng lợi hại một chút mà thôi!
Nhưng mà chỉ phản ứng chậm nửa nhịp thôi là ông ta đã mất mạng rồi!
Ông ta phục hồi tinh thần lại, ý thức được đứa nhóc này không phải nhân vật đơn giản!
Nhưng ông ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, một đứa bé như vậy thì lấy đâu ra thế lực đáng sợ như thế?
"Để súng xuống!"
Chu Tước lạnh giọng cảnh cáo, cô ấy là ám vệ của Hữu Hữu, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào uy hiếp Hữu Hữu trước mặt mình!
Cô ấy nghiêm túc cảnh cáo, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc lạnh.
Dù là một người lính đã từng trải qua vô số trận chiến thì cũng không khỏi bị ánh mắt của cô ấy làm cho khiếp sợ, bàn tay cầm súng của ông ta không khỏi run rẩy, thế nhưng vẫn không thả súng xuống.
Chu Tước không nói hai lời, tiến lên trước, chân dài đảo qua đá một cú, đá vào bàn tay cầm súng của ông ta.
Súng lục lập tức bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám lính ở bên cạnh thấy cô ấy có động tác, cho nên cũng vội vàng chĩa súng về phía cô ấy.
Ánh mắt Chu Tước đảo qua, lập tức giơ súng lên, "ầm" một tiếng, nổ súng vào người lính dẫn đầu, bắn trúng mi tâm anh ta!
Tiếng súng vang lên liên tiếp!
Chu Tước xoay người, chỉ một giây sau đã xuất hiện ngay sau lưng Mộ Lâm Phong, đặt họng súng lên gáy ông ta, trầm giọng nói: "Ai dám lộn xộn!"
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Không khí giống như bị đông cứng, mọi người đều nín thở.
Sắc mặt Mộ Lâm Phong lại càng âm trầm, thế nhưng lúc này ông ta cũng không dám động đậy.