Hiện trường không thể khống chế được lần thứ hai, tất cả mọi người chưa từng dự đoán được, tình thế vậy mà phát triển theo hướng này, sau một lúc thất thần, mọi người cảnh giác, đề phòng cực cao, ghìm súng nhắm ngay Mộ Liên Tước!
Khóe môi Mộ Liên Tước nhếch lên thành một độ cong, ông ta bóp chặt yết hầu Mộ Lâm Phong, đốt ngón tay kéo căng, họng súng càng lúc càng ép chặt huyệt thái dương của Mộ Lâm Phong, vận sức chờ phát động!
“Bảo bọn họ bỏ hết súng xuống!”
Mộ Liên Tước uy hiếp.
Mộ Lâm Phong im lặng không nói một tiếng, cả khuôn mặt vì hít thở không thông mà biến thành màu gan heo, nhưng mà dù vậy, đôi môi vẫn nhếch như cũ, không nhả ra chút nào!
“Anh thực sự cho rằng em không dám giết anh, có phải không?”
Giọng nói của Mộ Liên Tước càng lúc càng lạnh, “Nếu như em chết, em sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục làm bạn cùng! Bảo bọn họ để súng xuống, có nghe hay không? Có nghe hay không?”
“Mộ Tứ, em điên rồi… Có phải không?”
Mộ Lâm Phong cố gắng nói ra mấy chữ, đôi môi trắng bệch ánh mắt đỏ bừng nhìn ông ta, giống như mãnh thú hoàn toàn bị chọc giận, giận tím mặt.
Mộ Liên Tước cười lạnh một tiếng: “Mộ Nhị, anh bớt nói linh tinh đi! Em bảo anh ra lệnh cho bọn họ thu súng lại, có nghe hay không! Em không có kiên nhẫn, bảo bọn họ thu súng! Thu súng!”
Vừa nói ông ta vừa bóp chặt yết hầu hơn, càng lúc càng dùng lực ngón tay, hận không thể nhập vào yết hầu của ông ta!
Mộ Lâm Phong đau đớn kêu rên vài tiếng, lập tức giãy giụa một phen, lúc này mới cao giọng nói: “Tất cả thu súng lại!”
Ông ta ra lệnh, thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau vài lần, nhưng mà có mệnh lệnh của Mộ Lâm Phong, không ai không dám nghe theo, vì thế tất cả thu súng lại!
“Cho tôi một chiếc xe!”
Một Liên Tước lại ra lệnh lần thứ hai, giống như con thú đấu tranh giành sự sống.
Mộ Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi, tức giận, càng hận chính mình sai lầm rồi!
Hữu Hữu vừa thấy tình cảnh này, bật cười một tiếng, cười rộ lên.
Cục diện chó cắn chó, cậu không được thấy nhiều lắm.
Hôm nay đã làm
cậu mở mang kiến thức, cái gì gọi là chó cắn chó, đấu tranh nội bộ!
Lụt lớn làm trôi miếu long vương, người trong nhà đấu người trong nhà!
Mộ Liên Tước có thể thay đổi được cái gì?
Chẳng lẽ ông ta cho rằng, cứ như vậy ông ta có thể nguyên vẹn mà rút lui được sao?
Nằm mơ!
Hữu Hữu vừa định đưa tay đẩy cửa xuống xe, Lisa ngồi bên cạnh đột nhiên cầm tay cậu, lắc lắc đầu với cậu.
“Nguy hiểm!”
Cô bé nói ra hai chữ.
Hữu Hữu mỉm cười, vân đạm phong khinh: “Sợ cái gì, có cô bảo vệ tôi.”
Lisa hơi ngẩn ra, Hữu Hữu đã đẩy cửa đi xuống xe.
Cục diện một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co, không khí đông cứng lại.
Mộ Liên Tước bắt Mộ Lâm Phong, cưỡng ép, không ngừng kêu gào: “Cho tôi một chiếc xe! Có nghe hay không? Chuẩn bị xe cho tôi!”
Vừa dứt lời, ông ta thoáng nhìn Hữu Hữu từ trên xe xuống.
Mũi chân cậu đặt lên mặt đất, đứng thẳng, lập tức một gương mặt như ngọc đập vào mắt ông ta.
Hữu Hữu chắp tay ra sau lưng, giống như một thân sĩ cực kỳ tao nhã, nhu thuận đứng trước mặt ông ta, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên dịu dàng cười: “Ông tư, chúng ta mới gặp mặt, ông liền vội vã rời đi, không ngồi xuống uống chén trà sao?
Giọng nói của cậu non nớt, nhưng mà trong giọng nói lại lộ ra đông lạnh khiến người ta sởn gai ốc.
Ánh mắt Hữu Hữu chậm rãi nhìn Mộ Liên Tước, đôi môi phấn nộn giống như thiên nhiên vẽ ra: “Ông tư, ông đừng quên, tôi còn nhớ rõ chúng ta còn có vài chuyện chưa được tính rõ ràng đâu. Phải không?”