Mộ Dịch Thần: "..."
Mộ Nhã Triết: "..."
Vân Thi Thi: "..."
Hữu Hữu hơi cúi đầu, nụ cười nhỏ giống như thiên sứ, đơn thuần, thánh khiết, vô hại: "Bây giờ là tám giờ sáng, xin hỏi ngài có muốn dùng bữa sáng hay không?"
Tiểu Dịch Thần khẽ cắn môi dưới, trong lòng thầm oán một câu: Thế gian này người có nụ cười như vậy, chỉ có một người là Hữu Hữu, cho cậu cảm giác, lúc cười rộ lên còn nguy hiểm hơn lúc nghiêm mặt, khiến người ra rợn cả tóc gáy!
"À... à... bữa sáng có cái gì?" Mộ Nhã Triết lặng lẽ hỏi một câu.
Khóe môi Hữu Hữu khẽ nhếch lên, cười đến rạng rỡ: "Bánh mì, bánh kem, trứng chần nước sôi..."
"..." Mộ Nhã Triết ngẩn người, lập tức nói: "Cha thích trứng chần nước sôi!"
Hữu Hữu mở miệng nói một tiếng cha, đã làm cho anh có cảm giác lâng lâng rồi.
Trong lúc nhất thời, triệt để đem chuyện hai đứa trẻ đứng nghe lén ném lên chín tầng mây.
Tiểu Dịch Thần đứng một bên hoàn toàn cạn lời.
Cậu cùng Hữu Hữu quả nhiên không ở cùng một đẳng cấp.
Mặc dù cha là người khôn khéo như vậy, nhưng ở trong tay Hữu Hữu hoàn toàn không còn tác dụng.
Chỉ thấy Hữu Hữu vẻ mặt xán lạn, tiện đà hỏi: "Được rồi, cha, con còn nổ bánh quẩy, bên ngoài thơm giòn, bên trong thì mềm mại, mùi vị rất tuyệt, cha có muốn nếm thử không?"
Mộ Nhã Triết kinh ngạc gật đầu, lại ôm Hữu Hữu đi.
Tiểu Dịch Thần hoàn toàn hóa đá tại chỗ.
Vân Thi Thi chốn trong chăn, nhìn không được cười trộm.
Ha ha ha ha!
Cô bị bộ dáng khôn khéo của Hữu Hữu chọc cho không chịu nổi nữa!
Vui vẻ.
Tên nhóc này, thực sự là một tiểu yêu tinh!
Nó đôi ba câu, dĩ nhiên đã tránh được nặng tìm nhẹ, dụ Mộ Nhã Triết đi ăn điểm tâm.
Bằng không, chuyện đâu đơn giản được như vậy.
Nếu như Hữu Hữu không ở đây, Tiểu Dịch Thần có thể đã phải ăn một trận giáo huấn rồi.
Tiểu Dịch Thần học được, cũng thấy được, cái gì gọi là mưu kế.
"Mẹ!"
Tiểu Dịch Thần đứng ở cửa, gọi Vân Thi
Thi một câu.
Vân Thi Thi đỏ mặt chui từ trong chăn ra, thì thấy cậu đỏ mặt, xấu hổ dựa vào cánh cửa, xấu hổ nói một câu: "Mẹ, ngày tốt lành!"
Nói xong, liền ôm mặt chạy.
Hai người các cậu vốn không hề có ý nghe lén.
Bọn họ chạy tới, chính là để mời Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết xuống ăn sáng, chỉ là vừa đến cửa, quỷ thần xui khiến, Hữu Hữu lại áp tai vào cửa, nghe trộm âm thanh bên trong trước.
Tiểu Dịch Thần cũng xông tới, nhưng chưa được bao lâu, cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra. Hai bánh bao nhỏ bị mất đà, ngã nhào xuống đất.
Vân Thi Thi bị chọc cười, che miệng cười trộm trên giường.Nhà có hai đứa bé dễ thương, luôn cảm giác từng giây từng phút trôi qua, đều giống như ở thiên đường vậy.
Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu, chúng chính là món quà quý giá nhất mà trời cao ban tặng.
Trong phòng ăn, Hữu Hữu tự mình cầm một chiếc bánh, đút cho Mộ Nhã Triết.
Anh cắn một miếng, ngoài thì giòn tan, bên trong lại mềm, quả thực là rất ngon.
"Đây là con làm?"
Anh khó tin lên tiếng hỏi.
Hữu Hữu nhíu mày, hiển nhiên rất đắc ý: "Đúng vậy! Đương nhiên rồi."
Mộ Nhã Triết không keo kiệt lời khen: "So với những khách sạn lớn, còn muốn ngon hơn!"
"Hừ hừ, cái này có tính là gì! Tài nghệ của con, cha còn chưa có nếm qua hết đâu!" Hữu Hữu giả vờ rụt rè.
Trong lòng đã sớm vô cùng đắc ý.