An Địch nhìn cô gái xinh đẹp đến không gì sánh được trong gương, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy trong lòng vừa ghen tỵ, lại có chút ghét bỏ, vẻ khinh bỉ trong mắt càng hiện lên rõ ràng.
"Vân Thi Thi, cô biết vì sao tôi lại chán ghét cô không?"
An Địch bỗng nhiên hướng về phía người trong gương, lạnh lùng hỏi.
Vân Thi Thi ngẩn ra, không hiểu ra sao, mờ mịt lắc đầu.
An Địch mở lời: "Tôi chán ghét cô, không vải vì cô là diễn viên mới xuất đạo, mà là bởi vì, dã tâm của cô khiến tôi buồn nôn!"
Cô ta một mạch nói trắng ra, có gì nói đó, không hề giấu diếm.
Vân Thi Thi mặt không đổi sắc hỏi lại: "Dã tâm?"
"Tôi thừa nhận, dung mạo cô quả thực rất xinh đẹp, bẩm sinh đã đẹp rồi, hơn nữa, tôi từng xem qua cô biểu diễn, kỹ thuật xác thực rất tốt!
Nhưng, tôi bình sinh đã ghét những người không chừa thủ đoạn để được nổi tiếng."
Cô nói liên tục, lời nói cực kỳ sắc bén.
Vân Thi Thi nhàn nhạt cười: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!"
An Địch thấy thái độ của cô, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, Vân Thi Thi này không từ thủ đoạn để tạo scandal, chút ấn tượng đối với cô lập tức biến hết sạch.
An Địch đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện tình cảm giữa cô và Cố Tinh Trạch, là do cô cố tình tung tin, đúng không?"
"...?"
"Cô thực sự là tâm kế rất sâu!"
An Địch cảm thán, nhíu mày lại, trong mắt lại càng thêm chán ghét: "Giới nghệ sĩ quả thực có nhiều người như cô, ỷ vào chuyện mình với Cố Tinh Trạch được diễn chung một bộ phim, đã bắt đầu tự cho là mình giỏi! Mới xuất đạo, đã muốn leo lên cao rồi sao? Gần đây nhất, chuyện xấu giữa cô và Cố Tinh Trạch truyền đi khiến dư luận xôn xao, tôi xem, cô nhất định là xem Cố Tinh Trạch như mặt trời ban trưa, có thể giúp cô được nổi tiếng, liền lợi dụng chuyện này, đồng thời trói buộc Cố Tinh Trạch, cô làm sao lại có ác tâm lớn như vậy?"
Cuối cùng, Vân
Thi Thi vẫn bình tĩnh ngồi nghe cô, sau khi nghe xong, bỗng dưng cười: "Không cần phải kích động như vậy!"
"..."
Vân Thi Thi nhìn xuyên thấu qua chiếc gương trước mặt, vô cùng tự nhiên, lại một lời vạch trần: "Cô kích động như vậy, nhất định là vì thích Tinh Trạch, đúng chứ?"
An Địch đỏ mặt, nổi giận: "Đừng có nói bậy bạ!"
"Phải chứ?"
Vân Thi Thi lại càng thêm hứng thú: "Nhưng mà, tôi nhìn cô kích động như vậy, nếu như người khác không biết, còn tưởng rằng tôi vừa đoạt bạn trai của cô đấy."
"Câm miệng!"
An Địch thẹn quá hóa giận: "Cô đừng có suy đoán lung tung! Tôi... tôi đối với Tinh Trạch hoàn toàn không phải như vậy!"
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn cô, lại cảm giác được, An Địch này quả thực đúng là có chút đáng yêu.
Trong lời nói, rõ ràng để lộ ra sự cuồng nhiệt sùng bái với Cố Tinh Trạch, coi như thiên thần, ngoại miệng lại cực kỳ không được tự nhiên, chết cũng không muốn thừa nhận.
"A, cô kích động như vậy làm gì? Huống hồ cô làm sao biết tôi và Tinh Trạch thực sự có..."
Vân Thi Thi có ý định đùa cô ta.
An Địch so với trong tưởng tượng của cô lại càng đơn thuần hơn, vừa nghe Vân Thi Thi nói như vậy, trực tiếp xù lông: "Cái gì? Cô có quan hệ với Tinh Trạch?"
Vân Thi Thi thừa nước đục thả câu: "Cái này hình như không có liên quan tới cô!"
"Làm sao lại không có chứ? Nói, cô và Tinh Trạch rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?" An Địch khẩn trương đến mức mặt sắp đỏ lên rồi, bộ dáng giống như sắp khóc.
Vân Thi Thi cười cười, vẻ mặt vô cùng thần bí: "Đây là bí mật!"