Chỉ thấy Vân Thi Thi mặc lễ phục hoa lệ, toàn thân trắng như tuyết, thay đổi dần thành màu sắc thủy mặc, một đường từ bên hông kéo dài đến váy, phối hợp với mái tóc đen nhu thuận đến eo, trang điểm diễm lệ, phong cách Trung Quốc nồng đậm đập vào mặt, cả người đều sặc sỡ loá mắt.
Quá đẹp...
Đẹp đến mức... Khiến người ta bắt bẻ không ra bất kỳ một tì vết!
Dù là ánh mắt vô cùng kén chọn của Tần Chu, trong lúc nhất thời cũng tìm không ra bất kỳ thiếu sót nào.
Lễ phục này, dường như làm ra dành cho cô!
Giờ phút này, Tần Chu cũng không thể không cảm khái, Mr Cung chọn lựa lễ phục này, rốt cuộc là thần thánh phương nào, ánh mắt tinh chuẩn như thế, lễ phục này mặc trên người Vân Thi Thi, lập tức liền thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người!
Đi trên thảm đỏ, nhất định là nở mày nở mặt!
Lễ phục này và Vân Thi Thi vô cùng hợp, những người khác, e là cũng tôn không được khí chất như vậy, mà lễ phục khác, đại khái cũng rất khó tôn lên khí chất và vẻ đẹp như thần tiên của Vân Thi Thi.
Trên mặt Tần Chu lộ ra nụ cười hài lòng hiếm có, tán thưởng nói: "Thi Thi, em mặc bộ lễ phục này thật đẹp!"
Trên mặt Vân Thi Thi đỏ ửng nhu mì: "Tần Đại hiếm khi lại khen ngợi như thế."
"Đó là bởi vì, thật sự quá đẹp, anh tìm không ra một chút tì vết."
Đáy lòng Vân Thi Thi cũng có chút thán phục, ngay cả Tần Chu đều không che giấu chút tán dương nào như vậy, nhất định rất đẹp rồi!
Cô đi đến trước gương, nhưng lúc trong gương chiếu ra tiên khí bức người của lễ phục này, Vân Thi Thi cũng bị kinh ngạc.
Trời ạ...
Thật là đẹp!
"Thi Thi, thảm đỏ đêm nay, em mặc bộ này đi trên thảm đỏ!"
Tần Chu căn dặn nói.
Vân Thi Thi nhẹ gật đầu, lại liếc mắt nhìn lễ phục khác, thăm dò hỏi: "Vậy... Những lễ phục khác đưa tới thì sao?"
"Những cái khác đưa tới, để lại chờ xem trình diễn dùng đi! Cảm giác truyền tới hiệu quả không khác mấy, không kinh diễm bằng cái này, em chọn bốn bộ đi."
Tần Chu đem quyền lựa chọn giao vào trong tay cô.
Vân Thi Thi liền
chọn lấy bốn bộ.
Lúc chọn lựa, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên, Vân Thi Thi vội vàng nhận điện thoại, đầu bên kia, liền truyền đến thanh âm Cung Kiệt thần bí mà rất có từ tính: "Bảo bối, quà em tặng, chị thích chứ hả?"
Vân Thi Thi nghe xong thanh âm của anh, lại híp mắt cười: "Tiểu Kiệt, là em sao."
Cung Kiệt lạnh lùng hừ một cái, sẵng giọng: "Lúc này mới nhận ra giọng của em? Em rất cảm động đây."
"Này, không cho phép giễu cợt chị."
Vân Thi Thi trách mắng một câu, lập tức, đôi mắt hơi cong một chút: "Quà em tặng, chị đã nhận được, rất thích! Cảm ơn!"
"Cám ơn cái gì?"
Cung Kiệt lại có một chút không vui.
Anh không thích cô nói lời cảm ơn với anh, như vậy, có vẻ xa lạ: "Về sau, không cho phép nói với em “Cảm ơn” “Thật xin lỗi”, hai cụm từ này, hiểu rồi chứ?"
"Được."
Vân Thi Thi tất nhiên theo anh.
"Tiểu Kiệt, lễ phục này thật là đẹp, ánh mắt của em thật độc đáo."
"Đây là tất nhiên! Thẩm mỹ của em, rất kén chọn."
Quán rượu Manhattan, phòng tổng thống hoa lệ, Cung Kiệt một thân áo choàng tắm đứng lặng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố một màu đen kịt, tay cầm điện thoại, giọng điệu lại là một mảnh nhu tình, cưng chiều vô hạn.
"Quần áo đẹp, mặc trên người chị, mới có thể thể hiện giá trị của nó."
Vân Thi Thi đỏ mặt lên.
Lời này lại cực kỳ cưng chiều, dù là Cung Kiệt cũng không cảm giác được, anh đối với Vân Thi Thi, rốt cuộc yêu thương đến mức nào.
Một lòng muốn cưng chiều cô vào tận trong xương tủy.
Muốn đem mười lăm năm yêu thương bỏ lỡ kia, bù đắp lại.