Toàn bộ buổi biểu diễn rất ngắn.
Mười mấy phút đồng hồ đã xong.
Có Tần Chu trước đó đã nhắc nhở, cô vẫn khổ sở duy trì tạo hình cao quý thanh nhã, chỉ cảm thấy cả người rất mệt mỏi.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Vân Thi Thi lại bị Tần Chu đưa đi, lôi kéo tới gặp các nhiếp ảnh gia hàng đầu từ trong nước đến quốc tế, liên tục chụp ảnh.
Thương hiệu tổ chức mời nghệ sĩ, cũng sẽ liên hệ sắp xếp một hai tạp chí lớn có danh tiếng trong ngành, chuẩn bị sẵn sàng ghi lại hình ảnh các minh tinh tới tham dự buổi trình diễn.
Mà một số minh tinh như Lâm Chi, dù không có yêu cầu, vẫn ngồi canh trước mặt các ký giả để có cơ hội tiếp xúc và có mặt trong hình ảnh đưa tin của giới truyền thông.
Một ngày này kết thúc, Vân Thi Thi mệt mỏi đến tê liệt.
Cô rất ít khi đi giày cao gót, vì vậy, lúc trở về, kéo lê theo đôi cao gót, gót chân đã sớm sưng đỏ bầm máu.
Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt gót chân, đau đến nhe răng trợn mắt.
Thật là tạo nghiệt mà!
Trước kia cô thấy những minh tinh bước đi hào nhoáng ở tuần lễ thời trang, nhìn như rất rực rỡ, nhưng nghĩ tới phía sau, có lẽ là rất nhiều máu và nước mắt.
Mọi người đều không dễ dàng gì!
Vân Thi Thi lặng lẽ cảm khái từ tận đáy lòng.
Tần Chu đứng ở cửa, thông báo ngắn gọn với cô lịch trình ngày mai, để cô sớm nghỉ ngơi một chút.
Cuối cùng trước khi đi, còn không quên cảnh cáo cô, bữa tối chỉ có thể ăn một ổ bánh mì, không thể nhiều hơn nữa.
Trong lòng Vân Thi Thi đau khổ không nói nên lời.
Cô cởi bộ lễ phục dày cộm nặng nề, treo vào trong tủ quần áo, rồi ngay lập tức lao vào phòng tắm, thân thể vừa được ngâm vào bồn nước ấm, cô thoải mái cảm thán một tiếng, xụi lơ trong bồn tắm.
“Thật thoải mái…”
Khổ cực cả một ngày, ngâm mình trong nước ấm, chính là một loại hưởng thụ cực lớn trong cuộc sống.
Cô lại nhỏ vài giọt tinh dầu hoa hồng, sau đó thoải mái ngả người nằm dựa vào thành bồn.
Lát sau, cô đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi mất.
...
Vân Thi Thi bị một loạt tiếng chuông cửa dồn dập làm tỉnh giấc.
Hai tròng mắt nhíu lại rồi chợt mở ra, trong lúc nhất thời, lại
quên mất mình đang ở đâu.
Chuông cửa vẫn reo không ngừng như cũ.
Một lần lại một lần, như không biết mệt mỏi.
Là ai vậy?
Tần Chu sao?
Vân Thi Thi nhíu mày, trong lòng có chút hoài nghi.
Cô từ trong bồn tắm đứng lên, tắm sạch bọt trên người, với lấy một cái áo choàng tắm, đi tới phòng khách, chuông cửa vẫn không ngừng reo vang.
Chẳng qua là dần dần, người ở ngoài cửa hình như đang mất dần kiên nhẫn, vừa bấm chuông lại vừa đập cửa dồn dập.
Vân Thi Thi có chút khẩn trương túm chặt áo tắm.
Có thể là ai chứ?
Không phải là Tần Chu.
Cô nhẹ nhàng đi qua, chợt nhớ lại, lúc trước Tần Chu có cảnh cáo qua với cô ——
“Một người ở trong khách sạn, bất kể là ai nhấn chuông cửa, cũng không được mở. Nếu anh có chuyện cần tìm em thì sẽ gọi điện cho em trước! Trợ lý đang ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi điện cho trợ lý. Em phải nhớ kỹ, đây không phải ở trong nước, mà là nước ngoài. Trị an không thể so sánh với trong nước, trong khách sạn, thường phát sinh nhiều chuyện không hay. Hơn nữa, em còn là người của công chúng, phải biết tự bảo vệ mình chu toàn! Cho nên mọi việc, trước hết phải chú ý tới an nguy của mình. Cho dù như thế nào, ai ấn chuông, cũng không được mở cửa, để phòng ngừa vạn nhất!”
Cô lập tức đi tìm điện thoại, muốn gọi cho Tần Chu để xem có phải anh tìm cô không.
Nhưng điện thoại của cô lại hết pin đã tự sập nguồn.
Sạc điện cũng mất 15 phút mới khởi động được.
Vân Thi Thi ngồi trong phòng khách, nhìn về phía cửa, động tác chậm chạp không dám làm gì.
Cô nhớ kỹ lời Tần Chu dặn dò, không dám dễ dàng mở cửa cho người lạ.