Vân Thi Thi cũng không biết rốt cuộc hôm nay anh bị làm sao, đột nhiên xuất hiện ở Milan, đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của cô, cứ đột nhiên mà "Đánh bất ngờ" từ sau lưng cô.
Anh muốn cô, muốn đến vô cùng ác độc, anh ôm cô tới trên giường, lại một trận hô mưa gọi gió.
Trọn vẹn hai giờ điên loan đảo phượng, không để ý đến lời cầu xin của cô, không để ý đến lời khước từ của cô, mãi cho đến khi cô mềm nhũn xụi lơ ở trên giường, không còn vùng vẫy được nữa.
Đêm nay, anh giống như thiếu niên mới 17, 18 tuổi ngay thơ ôm ấp mối tình đầu mới chớm nở, mới nếm thử trái cấm, căn bản không biết tiết chế, anh giống như đã phải nhẫn nhịn cả thế kỷ dài dằng dặc chỉ để chờ đợi giây phút này, giống như không nghe thấy lời cầu xin, không quan tâm đến cảm thụ của cô, một bụng lửa nóng khiến cô sa vào tay giặc.
Giờ khắc này, Vân Thi Thi thật muốn chết luôn cho rồi!
Vô lực ôm gối, trong lòng cô hờn giận, người đàn ông này như hổ rình mồi tới, rõ ràng là muốn phế cô đây mà?
Hôm nay rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Người đàn ông này ở trên giường cho tới bây giờ đêu như bá chủ một phương, mạnh mẽ nắm chặt quyền chủ động, nhưng lại rất ít khi mất khống chế giống đêm nay.
Cô đã rất muốn anh dịu dàng một chút, nhưng đêm nay anh như bị ma ám, muốn cô đến điên cuồng!
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, anh nằm ở trên người cô, nhìn cô thật lâu mà chẳng thốt lên một lời.
Sau cơn hoan ái, trong phòng tràn ngập hơi thở ái muội.
Cô nằm ở trên giường, tấm chăn màu trắng bọc lấy cơ thể cô, che đi nửa thân dưới chỉ để lại tấm lưng trắng nõn lộ ra trong không khí.
Mộ Nhã Triết nhìn lướt qua một cái, đôi mắt liền đen sẫm lại.
Người phụ nữ này nếu sống ở cổ
đại, nhất định sẽ trở thành một yêu phi mê hoặc tâm quân.
Ánh mắt đảo qua tấm lưng duyên dáng của cô, đường cong xinh đẹp, mỹ miều, thế gian thật khó có thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả nó.
Cô ở quá khứ, cách ăn mặc thanh thuần thoát tục, chỉ như cô sinh viên mới bước ra khỏi cổng trường học, nhéo một cái tựa như có thể nhéo ra nước.
Nhưng hiện giờ, sự thanh thuần trong sáng đã giảm bớt, cô nằm bên người anh lại giống như một yêu phi, cực kỳ mị hoặc, phong tình vạn chủng.
Cô lười biếng nằm úp sấp trên giường.
Một đầu tóc dài đen tuyền, rối tung xõa tại bên gối giống như mây bay, đôi mắt to tròn khép hờ, mệt đến một ngón tay cũng lười phải nâng.
Lần này, anh đúng là đã khiến cô lăn qua lộn lại không nhẹ.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, cơn tức giận trong ngực như nguôi ngoai đi phần nào.
Thấy cô mệt muốn chết, trong lòng anh không tránh khỏi có chút đau lòng, có chút tự trách, đồng thời lại thấy bực vì chính bản thân không biết tiết chế, lăn qua lộn lại vắt khô sức lực của cô.
Vì thế, anh nửa nâng người, hơi cúi đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn cô một hồi lâu mới hôn lên mặt cô.
Nụ hôn từ trên mặt lan đến mang tai, khiến cho rặng mây hồng một đường lan tỏa đến hai bên má.
Anh càng nhìn lại càng cảm thấy thương tiếc, khuôn mặt đẹp trai từ từ đến gần, cánh môi ấm áp phủ lên môi cô, nụ hôn tinh tế giống như một loại an ủi.
Vân Thi Thi hừ một tiếng, nhíu mi thể hiện sự bất mãn với anh.