Vừa hưởng thụ, vừa chỉ huy độ nặng nhẹ trên tay cậu.
Tiểu Dịch Thần dễ tính cười cười, dùng sức hơn một chút.
"Hữu Hữu à, dễ chịu không?"
"Ừm hừ, cũng được."
Hữu Hữu lạnh lùng đánh giá một câu, mí mắt cũng không nâng.
Tiểu Dịch Thần thất bại "Hu" một tiếng, lại tiếp tục vùi đầu ra sức mát xa.
"Ngu ngốc, nhẹ một chút!"
"..."
"Bên này, hơi mạnh một chút."
"Ừ."
"Ưm... dễ chịu."
"Ha ha."
Tiểu Dịch Thần cười rất tự hào, vẻ mặt ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Hữu Hữu lười biếng mở mắt, lười biếng liếc cậu một cái, ra lệnh: "Mát xa xong thì mang quần áo đi phơi!"
Sắc mặt Tiểu Dịch Thần suy sụp, không cam lòng gật gật đầu, lập tức ôm chậu quần áo đi ra ban công.
Đôi mắt Hữu Hữu cong cong, cười trộm nhìn bóng lưng ủ rũ của Tiểu Dịch Thần, trên mặt hiện lên chút đắc ý.
Người này, có đôi khi vô cùng đáng yêu!
...
Tần Chu chạy tới phòng Cố Tinh Trạch khách sạn, gõ cửa.
Một lúc lâu sau cũng đã ai trả lời.
Anh ta hoài nghi nhíu mày, về phòng mình - - phòng Tần Chu ngay cách vách Cố Tinh Trạch, lần tới Milan này, anh ta sắp xếp Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch cùng một khách sạn, đồng thời, vì phòng vạn nhất, anh ta cũng giữ thẻ mở cửa dự phòng của hai người.
Về phòng tìm mở cửa dự phòng của Cố Tinh Trạch.
Dùng thẻ mở cửa, thuận lợi vào phòng, lọt vào trong tầm mắt lại là một phòng u ám.
Anh ta bật đèn, đóng cửa lại, khi đi ngang qua phòng tắm, lại nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước ào ào.
Trong lòng ta anh hoảng hốt, đẩy cửa còn chưa khóa ra, xông vào, thì thấy tiếng nước truyền đến từ trong bồn tắm.
Anh ta đi đến trước bồn tắm, trong bồn tắm lớn không có người, nhưng lại đầy nước, vòi hoa sen không khóa, liên tục chảy nước, nước trong bồn tắm lớn không ngừng tràn ra, tràn khắp sàn phòng.
Anh ta vừa vào, giầy bị ẩm ướt rất nhanh.
Xem ra, là Cố Tinh Trạch tắm rửa xong, quên khóa.
Có lẽ đêm nay anh ta không dự tiệc tối, mà trực tiếp về khách sạn.
Tần Chu nhíu mày, khóa van, nếu anh ta tới xem xét trễ một chút, không biết, nước này sẽ chảy đến khi
nào, không chừng ngày mai nước sẽ ngập cả khách sạn mất.
Anh ta đi vào trong phòng ngủ, thì thấy cửa sổ sát đất trên ban công mở rộng.
Phòng ngủ là một phòng xép rất lớn, ban công là một cửa sổ sát đất, có đài ngắm cảnh ngoài trời.
Gió đêm xuyên qua cửa sổ liên tục không ngừng thổi vào, thổi bức màn bay phấp phới.
Thổi trúng sự lạnh lẽo trong phòng ngủ.
Trước cửa sổ sát đất, có một bóng dáng cô độc lẳng lặng ngồi.
Cố Tinh Trạch mặc áo tắm màu đen, lười biếng dựa vào ghế sofa, cúi đầu, trong bóng tối, thấy không rõ vẻ mặt của anh ta trong bóng mờ thâm thẳm, nhưng mà lại có thể cảm nhận được, từ trên người anh ta không ngừng phát ra khí tức nặng nề.
Hình như, có vẻ có chút mỏi mệt.
Tầm mắt Tần Chu rơi vào trên tay anh ta.
Giữa ngón tay, đang giữ một điếu thuốc lá sắp tàn.
Trên bàn thấp cạnh anh, có đặt một chiếc gạt tàn, trong gạt tàn, đầy những mẩu thuốc lá đã cháy hết.
Tần Chu ngẩn ra.
Ở trong ấn tượng của anh ta, Cố Tinh Trạch rất ít hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá, chỉ có lúc thức đêm học kịch bản, ngẫu nhiên hút mấy điếu nâng cao tinh thần.
Nhưng mà rất ít khi, hút nhiều như vậy.
Tần Chu hoảng sợ một phen.
Cố Tinh Trạch giống như đang thất thần, cũng không có nhận thấy sự tồn tại của anh.
Tần Chu vừa muốn mở miệng gọi anh ta, đã thấy anh ta giơ tay lên, ngậm thuốc lá, mạnh mẽ hít sâu một hơi.