Anh ta chậm rãi đi tới, cũng học dáng vẻ của Cố Tinh Trạch, cởi áo khoác âu phục trên người cực kỳ thân sĩ mà khoác lên trên người Vân Na.
Vân Na có chút thụ sủng nhược kinh nhìn anh ta, nở nụ cười cảm động, ngậm nước mắt nói cám ơn: "Lý Cửu Hiền, cảm ơn anh!"
"Đừng khóc, trang điểm sẽ bị nhòe." Anh ta tốt bụng nhắc nhở.
Vân Na bất lực nắm chặt ống tay áo của anh ta, như người chết chìm bắt được nhánh cỏ cứu mạng, xin giúp đỡ nói: "Lúc nãy không phải tôi cố ý đâu, anh cũng nhìn thấy mà, tôi chỉ không cẩn thận!"
Lý Cửu Hiền nghiêm túc gật gù: "Ừm! Tôi nhìn thấy, cô không phải cố ý."
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Vân Thi Thi, trong ánh mắt có chút trách cứ: "Cô ấy căn bản không phải cố ý, nhưng mà cô lại hắt rượu lên người cô ấy, có phải có chút quá đáng không?"
Vân Thi Thi ngoài ý muốn nhíu mày: "Ồ? Tôi quá đáng sao?"
Đường Vũ ở bên cạnh cũng chen vào một cước, giúp đỡ Lý Cửu Hiền chỉ trích: "Vân Thi Thi, cô cũng thật là khinh người quá đáng! Cô đừng tưởng rằng cô được nâng đỡ, liền không biết trời cao đất rộng. Bắt nạt người như vậy, thật sự rất quá đáng!"
Cố Tinh Trạch cau mày, cúi đầu nhìn Vân Thi Thi trong lòng, lại nhìn về phía Đường Vũ và Lý Cửu Hiền, vừa muốn mở miệng thay cô giải thích, lại bị Vân Thi Thi đè cánh tay lại.
Cô khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Tôi không có khinh người quá đáng."
Lý Cửu Hiền bức bách nói: "Vậy tại sao cô lại hắt rượu lên người cô ấy?"
"Đúng vậy, vì sao cô phải hắt rượu lên người cô ấy? Cố ý muốn làm cho cô ấy khó xử?"
"Hừ, tôi thấy là chó cắn chó? Hai người này đều là người mới, đều kiêu căng vô cùng, ăn mặc đẹp như vậy, rõ ràng là đến cướp danh tiếng!" Ở bên cạnh, có người vu khống.
"Không phải, tôi thấy Vân Thi Thi này cũng không biết dùng thủ đoạn gì, mê hoặc Cố Tinh Trạch đến xoay quanh. Nghe nói đại diễn Lâm rất tán thưởng cô ta đấy, không biết hai người họ có quan hệ không minh bạch gì hay không..."
"..."
Trên lầu hai chủ tịch, Mộ Nhã Triết dừng lại trước lan can, từ trên cao nhìn xuống trò khôi hài đang trình diễn trong
tiệc rượu ở phòng khách, tầm mắt lạnh lùng khóa chặt trên người Vân Thi Thi, ánh mắt lạnh lẽo như nước biển.
Đặc biệt là, tầm mắt nhìn chăm chú người bảo vệ Vân Thi Thi trong lòng, đột nhiên bàn tay siết chặt lan can.
Mộ Uyển Nhu đứng ở bên cạnh anh, nhìn cảnh tượng trong phòng khách, lông mày hơi nhíu lên.
"Kẻ trộm!"
Phòng khách truyền đến một giọng nói bình tĩnh.
Mặt Vân Thi Thi không hề có cảm xúc nhìn Vân Na, lên án: "Cô là kẻ trộm!"
Mộ Uyển Nhu nghe vậy, trong lòng giật mình, cả người cứng ngắc.
Tâm tư nhanh nhẹn tung bay, giống như trở lại viện mồ côi mười lăm năm trước, cảnh tượng trước mắt cũng giống như ký ức từ lâu đã phủ đầy bụi chậm rãi trùng điệp.
Khi đó Vân Thi Thi bị đám trẻ con trong viện mồ côi vây quanh, còn cô ta thì vênh vang đắc ý chen vào đám trẻ, chỉ vào cô vô tình lên án: "Tiểu Thi, cô là kẻ trộm!"
Lịch sử tái diễn, làm cho cô ta cả kinh lùi về sau một bước, vô cùng chột dạ.
Không phải kẻ trộm...
Mộ Uyển Nhu run lẩy bẩy ôm vai, vẻ mặt trong nháy mắt cứng nhắc.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng quay đầu lại, thì nhìn thấy ánh mắt cô ta vô hồn, giống như chìm đắm trong ký ức ác mộng.
Giữa đại sảnh, Vân Na vừa kinh vừa sợ lùi về sau một bước, mặt trắng bệch cố gắng giải thích: "Tôi không phải kẻ trộm..."
"Cô trộm đi sợi dây chuyền của tôi, trộm dạ phục của tôi, cô còn dám nói cô không phải kẻ trộm?" Vân Thi Thi dùng ánh mắt khinh bỉ, nói: "Cô không phải kẻ trộm thì là cái gì?"
"Không phải! Tôi không phải kẻ trộm, cô không được ăn nói bậy bạ!" Vân Na tái nhợt cãi lại.
Vân Thi Thi cười như không cười nghiêng đầu, nhàn nhạt giễu cợt: "Vậy ý của cô là, tôi đang bôi nhọ miệt thị cô sao?"