Tống Vân Tích ngồi ở trong phòng khách một chút rồi đi sang phòng sách đọc sách.
Tống Ân Nhã vẫn ngơ ngác ngồi trên ghế salon, hồi lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Mộ Uyển Nhu, thật sự bị điên rồi sao?
Bệnh viện Đức An, một bệnh viện tâm thần cấp thành phố duy nhất ở thủ đô, bên trong có rất nhiều bệnh nhân bị khiếm khuyết về mặt tinh thần, Mộ Uyển Nhu... Thật sự ở bên trong sao?
Ngày hôm sau, lúc xế chiều, Tống Ân Nhã lái xe đến bệnh viện Đức An, ngay lúc định tiến vào cửa, bảo vệ đã ngăn cản cô ta.
“Chào cô, tiểu thư đây là...”
Tống Ân Nhã căng thẳng một hồi, nhưng trên mặt vẫn cố giữ sự tỉnh táo, nói: “Tôi là người nhà bệnh nhân.”
“Vậy à, thế thì mời cô đến đây đăng ký.”
Bảo vệ nói.
Tống Ân Nhã tùy tiện viết cái tên cũng dãy số, ngay lập tức được cho vào.
Đi tới khu nội trú, mới vừa bước vào cửa Tống Ân Nhã liền cảm giác được sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Khu nội trú, vô cùng trống trải, không gian to lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác bị đè nén cực kỳ.
Gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, xâm nhập vào thân thể, làm người ta không rét mà run.
Nghe nó, bệnh viện tâm thần là một nơi rất khủng bố, mặc dù đều là những người khiếm khuyết tinh thần nhưng một khi đã bị giam ở đây thì bị cái không khí ngột ngạt này làm cho bức bối.
Chính xác là vậy, không hề sai chút nào.
Nơi này thực sự quá ngột ngạt.
Làm cho người ta cảm giác như đang ở trong địa ngục trần gian.
Khi đi lên tới lầu ba, thậm chí từ cuối hành lang còn có thể nghe được mấy âm thanh cuồng loạn.
Tống Ân Nhã có chút nghi ngờ mà nhìn lại, phòng bệnh nơi này đều có một tấm cửa gỗ, một song sắt inox, ngăn cách với bên ngoài.
Một bệnh nhân điên cuồng đang nắm lấy song sắt, điên cuồng giật giật, kêu to, tiếng kêu thê thảm không ngừng vang vọng cả dãy hành lang, người khác nghe được đều bị hoảng loạn.
“Chào cô, tiểu thư đây là---?”
Phía sau bỗng nhiên có một tiếng hỏi thăm đột ngột, lập
tức kinh động đến cô ta, khiến Tống Ân Nhã sợ hãi kêu lên một cách mất không chế, đột nhiên xoay người, đã thấy một y tá vẻ mặt lúng túng, có chút không biết làm gì đối với cô ta.
“Thật xin lỗi, dọa đến cô rồi sao...?”
Tống Ân Nhã thấy đây là y tá trong bệnh viện, lúc này mới bình tĩnh được, trên môi nở nụ cười nói: “Ngại quá, tôi...Tôi có hơi sợ một chút!”
“Không sao.”
Y tá dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi dò cô ta: “Vị tiểu thư này, cô đến tìm ai vậy?”
“Là như vậy, tôi đến tìm một người, cô ấy ở bệnh viện này, tôi muốn tới thăm một chút.”
“Dạ được, xin hỏi là bệnh nhân nào vậy? Tên gọi là gì?”
Tống Ân Nhã nhìn con mắt của nữ y tá, chần chừ một lúc, chậm rãi nói: “Mộ Uyển Nhu.”
“Mộ Uyển Nhu?”
Vẻ mặt nữ y tá rất ngờ vực, hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này.
“Cô chờ một chút, tôi có bức ảnh của cô ấy.”
Tống Ân Nhac lấy ra một bức ảnh, đưa cho nữ y tá.
Y tá nhìn bức ảnh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Y tá lập tức trả lại tấm ảnh cho Tống Ân Nhã, lắc đầu nói: “Nơi đây không có người này!”
Nhưng mà vẻ mặt thất kinh kia đã tố cáo rằng cô ta đang nói dối!
Tống Ân Nhã cũng có học được tâm lý học một ít, cô ta quan sát vẻ mặt của nữ y tá, nhất định là nữ y tá này nhận ra người trong tấm hình là ai!
Cô ta đang nói dối!
Mộ Uyển Nhu rõ ràng ở trong bệnh viện này, Tống Vân Tích đã nói như vậy, cô ta chắc chắn không còn gì để nghi ngờ.