Nữ y tá chần chừ một lúc lâu, lập tức gật gù, trước khi rời đi còn không quên dặn dò vài câu: “Cô tuyệt đối không được gần cô ấy quá! Cẩn thận kẻo cô ấy làm tổn thương cô!”
Nói xong, cô ta rời khỏi.
Tống Ân Nhã đi đến trước cửa, nhìn một cái sau đó dè dặt hỏi: “Chị Uyển Nhu?”
Trên giường bệnh, bóng lưng kia cứng đờ, giống như nghe được âm thanh của cô, nhưng ngay lập tức lại tỏ vẻ bình thường như không có bất cứ phản ứng gì.
Tống Ân Nhã nhướn đôi lông mày, vừa muốn mở miệng, đã thấy người trên giường đột nhiên chồm dậy, quay người lại, khuôn mặt trắng bệch như ác quỷ dọa sợ Tống Ân Nhã.
“A...”
Tống Ân Nhã không nhịn được liền lùi về sau vài bước, vuốt ngực một cái, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên bò xuống giường, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng trống rỗng, ngây ngốc nhìn cô ta, rất vô hồn.
“Cô là ai?”
“Ồ? Chị Uyển Nhu, chị không nhận ra tôi sao?’ Tống Ân Nhã ngoẹo đầu, hiển nhiên hơi nghi hoặc với câu hỏi của Mộ Uyển Nhu.
Trên mặt Mộ Uyển Nhu có chút khiếp sợ, làm như người phụ nữ đứng trước cửa kia là lũ lớn hay thú dữ không bằng, thậm chí còn sợ đến mức thần hồn nát thần tính, dựa lưng vào mặt tường.
“Đừng tới đây...Đừng làm tổn thương tôi! Đi ra, đi ra...”
Tống Ân Nhã ngẩn người, mặt không hề có cảm xúc gì một hồi lâu, khóe môi lạnh lùng nở nụ cười đắc ý, một nụ cười vô cùng hung hăng.
“Không nhận ra tôi sao? Ha ha! Tôi là Ân Nhã đây mà.”
Tống Ân Nhã vừa nói vừa nhìn cô ta một cách căm ghét, trong mắt hiện lên một tia thâm độc: “Ha ha! Mộ Uyển Nhu ơi Mộ Uyển Nhu, hóa ra, cô cũng có ngày hôm nay! Không nghĩ tới cô lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm đến mức này, thật đáng thương!”
Cô ta đứng một bên vừa cười trên sự đau khổ của người khác vừa quan sát Mộ Uyển Nhu.
“Nhìn cô xem! Bây giờ là
một con người lôi thôi, bẩn thỉu, quá buồn nôn! Thế nào, cảm giác bị vứt bỏ ra sao?”
Tống Ân Nhã dừng một chút, bỗng dưng phun ra hai chữ: “Đáng đời!”
Mộ Uyển Nhu nghe được hai chữ này, sắc mặt biến hóa, dáng vẻ giống như nghe hiểu lại giống như nghe không hiểu, vẻ mặt có mấy phần kì lạ.
“Mộ Uyển Nhu, tôi đã sớm muốn nói với cô câu nói này...”
Tống Ân Nhã đứng ở trước cửa, nhìn cô ta từ trên cao, tư thế bễ nghễ, giống như Mộ Uyển Nhu chỉ là con giun con dế, nhẹ nhàng nghiền một cái sẽ chết.
“Anh Mộ là của tôi! Thuộc về tôi!”
“Anh Mộ...”
Mộ Uyển Nhu đọc thầm mấy lần, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, trong mắt tràn đầy sự thù hận, vặn vẹo đến khiếp người!
Cô ta bỗng nhiên hóa thành sói đói, nhào tới cửa, vươn tay ra song sắt, tức giận chộp lấy cô ta.
Tống Ân Nhã đứng rất gần với cái cửa nên không kịp chuẩn bị gì, căn bản là không kịp né tránh, trên mặt bị cào hai vết, máu chảy.
Cô ta rít gào một tiếng, bụm mặt lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy chỗ bị cô ta cào, rất đau rất rát, dùng đầu ngón tay chạm vào, cảm nhận được sự sắc bén.
“Tiện nhân! Mày làm gì hả?”
Tống Ân Nhã bụm mặt, gào lớn.
Mộ Uyển Nhu luôn miệng kêu “Hự hự” hai tay khua lung tung về hướng cô ta.
Nói năng không rõ, nên không thể nghe cô ta đã nói cái gì.
Tống Ân Nhã vội vàng lấy gương, soi mặt thì thấy hai vết cào sắc bén của cô ta.
“Cái người điên này!”