“Bởi vì tính cách này của anh ta, rất ngạo mạn, hơn nữa, tính tình thất thường, mọi việc đều nghe theo cảm xúc, nên lời hắn nói ra rất độc, còn độc hơn cả Tần Chu.”
“Thế này thì...”
Vân Thi Thi nhíu mày: “Với tính cách đó của anh, ở trong giới giải trí sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi!”
“Thiệt thòi? Đó là đối với người khác thôi chứ Hoa Cẩm thì tuyệt đối không bao giờ phải nếm trải.”
“Ý gì vậy?”
Mộc Tịch giải thích: “Bởi vì anh ta được chống lưng rất chắc chắn!”
“Chắc lắm sao?”
“Kim chủ đằng sau anh ta có thân phận rất lớn, thế nhưng đó là ai thì không thể biết.”
Mộc Tịch lái xe ra khỏi bãi đậu xe, sau khi quẹt thẻ trả tiền, còn nói: “Tần Chu bảo cô giữ khoảng cách với anh ta, chính là sợ cô một khi đến gần anh ta, khẳng định sẽ bị giết chết!”
“Có ý gì?”
“Km chủ sau lưng anh ta, không dễ chọc! Nếu như phải hình dung....thì Thi Thi, cô có đọc những bài thơ về nam sủng bên người nữ hoàng chưa?”
Nam sủng?
Vân Thi Thi nhíu mày lại, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Mộc Tịch nói tiếp: “Hoa Cẩm chính là nam sủng độc chiếm ân sủng của nữ hoàng, xuất thân của anh ta chẳng có gì đáng nói cả nhưng mà ỷ vào kim chủ sau lưng, ai cũng không dám đắc tội anh ta! Trước đây khi hắn đóng phim vướng phải scandal với nữ minh tinh, tất cả đều bị phong tỏa, còn cô minh tinh kia thì mai danh ẩn tích. Nói chung là bị kim chủ kia chèn ép. Vì thế, Tần Chu không để cô quá gần anh ta, cũng là cẩn thận để cô khỏi bị nhìn chằm chằm.”
Vân Thi Thi: “...”
Còn có chuyện như vậy.
“Kỳ thực, rất nhiều diễn viên đang hot kia đều có kim chủ sau lưng. Chỉ có điều kim chủ đó là ai, thân phận như thế nào mà thôi! Thường thường mà nói, thân phận càng khó lường thâm sâu thì lại lịch càng không đơn giản! Rốt cuộc sau lưng Hoa Cẩm là ai, đây vẫn còn là một câu đố. Thế nên, lời khuyên của Tần Chu là có nguyên nhân cả.”
Chẳng trách, lúc Lâm Chi vô
tình sượt qua người anh ta, đến khi nhìn thấy là Hoa Cẩm thì phải kính nể mà đi đường vòng.
Vân Thi Thi cảm thấy không rét mà run.
“Không phải là nghĩ nhiều rồi đấy chứ! Vào đoàn làm phim rồi thì cứ cẩn thận một chút là được.” Mộc Tịch cười an ủi.
Vân Thi Thi gật gù.
...
Lúc Hoa Cẩm rời khỏi hội trường, ở bãi đậu xe, một chiếc xe cao cấp đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi.
Anh ta đi tới chiếc xe, gõ gõ cửa xe.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một người phụ nữ xinh đẹp.
“Phía sau có phóng viên không?”
Hoa Cẩm lắc đầu một cái, mỉm cười: “Không có.”
“Lên xe.”
Hoa Cẩm mở cửa, lên xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì người phụ nữ liền cuốn lấy anh ta như con rắn.
Cô ta nhẹ nhàng ngậm môi anh ta, đầu lưỡi liếm một hồi, hơi thở như lan: “Cẩm, mấy ngày không gặp, anh nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Em cũng nhớ anh.”
Người phụ nữ dẫn dắt tay anh ta, hướng đến chỗ tốt đẹp của bản thân.
Hoa Cẩm chủ động ôm cô ta, hôn môi.
Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, người phụ nữ nằm ở ngực anh ta, thở dốc, thấp giọng hỏi: “Anh đêm nay... có được không?”
“Không được.”
“Theo em, có được không?’
Hoa Cẩm: “Đêm nay không về nhà sao?”
“Không về nhà, em cãi nhau với cha rồi.”
Người phụ nữ có chút tức giận nói: “Ông ấy muốn em và anh cắt đứt, như vậy sao được? Cẩm, em vĩnh viễn muốn ở cùng anh cả đời, mãi mãi không chia lìa.”
Hoa Cẩm ôm lấy cô ta nhưng không hề lên tiếng.
Người phụ nữ tiện đà nói: “Cẩm, cha em nói căn bản anh không hề yêu em thật lòng mà chỉ là vừa ý với thân thế của em mà thôi. Anh nói xem chuyện này có thật không?”