Vân Thi Thi gắt gao mà cắn môi, gằn từng chữ một nói: “Hãy cho tôi thời gian, tiền vi phạm hợp đồng, tôi nhất định sẽ trả.”
“A.”
Mộ Nhã Triết không chút để tâm mà ngồi xuống sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo nhau. “Một trăm triệu, bằng khả năng của cô?”
“Hãy tin tưởng tôi.”
“Một chữ cũng không tin.” Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt lên: “Tôi sẽ đoạt lại quyền nuôi nấng đứa bé.”
“Không được!” Vân Thi Thi cứng họng thất thanh, tưởng tượng đến cảnh mất đi Vân Thiên Hữu, đau lòng đến hít thở không thông.
“Làm ơn anh…… Làm ơn! Đừng bắt tôi rời xa Hữu Hữu.”
“Cho tôi một lý do.”
Vân Thi Thi buồn bã nói: “Bởi vì tôi yêu thằng bé, thằng bé cũng không thể rời xa tôi!”
Mộ Nhã Triết trầm tư một lát, cười lạnh nói: “Có thể.”
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, thế nhưng không tin anh ta dễ dàng mà đáp ứng như thế.
“Nhưng là……” Anh trầm ngâm một lát, bỗng dưng dừng lại, nhìn về phía cô, ánh mắt dần sâu thẳm.
“Nhưng là?” Trái tim Vân Thi Thi lại một lần nữa đập mạnh không thôi.
“Cô phải ở lại bên cạnh tôi.”
“……”
Vân Thi Thi hô hấp cứng lại.
“Ở lại…… Cạnh anh?”
Mộ Nhã Triết cười tà: “Như thế nào?”
“Anh Mộ, anh nói giỡn sao?”
“Trở thành người phụ nữ của tôi.”
Không đợi cho cô hoàn hồn, người đàn ông liền lạnh nhạt ngắt lời cô.
Lạnh lẽo, bá đạo, quyết đoán, căn bản không được động vào.
Cô có chút kinh ngạc mà nhìn anh, dưới ánh trăng, Mộ Nhã Triết lười biếng mà ngồi ở trên sô pha, tư thái thanh thản, vẫn cứ như là đế vương thời cổ, vô tình, máu lạnh, một cái phất tay là có thể sở hữu tất cả.
“Như thế nào?” Thấy cô ngây ra, đôi môi mỏng của anh khẽ mỉm cười, hỏi lại, “Tôi muốn cô, cô không muốn sao?”
“Cô Vân, tôi hoài nghi mắt cô có vấn đề.” Mộ Nhã Triết trào phúng nói, “Những người phụ nữ kia vì chờ gặp được tôi, không quản ngại cất công bay từ đây đến Paris, tôi muốn cô, cô lại không muốn? Cô muốn lạt mềm buộc chặt sao?”
Vân Thi Thi trong lòng cười lạnh, hung hăng mà lau đi nước mắt nơi khóe mi.
Mới vừa rồi quá mức lo lắng hãi hùng, hiện giờ
trước sự khiêu khích cùng trào phúng của anh, ngược lại càng khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Nếu như vậy, sao anh không chọn một trong số đó?”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng mà cười: “Cô thật không hiểu đàn ông.”
“Tôi……”
“Nếu cô không muốn, cửa ra ở bên kia, cứ tự nhiên.” Mộ Nhã Triết mở miệng, nói một câu hoàn toàn ngoài dự định của cô.
Anh ta cho cô đi?
“Anh thật sự sẽ cho tôi đi?”
“Tôi không cầm tù cô, chân ở trên người của cô.”
Vân Thi Thi trầm mặc một lát, ngay sau đó ưỡn ngực nói: “Chuyện đêm nay hãy coi như chưa từng xảy ra.”
Cô vừa mới xoay người, người đàn ông sau lưng cô sâu kín mở miệng: “Đi ra khỏi cánh cửa này, ngày mai, luật sư của tôi sẽ gửi văn kiện cho cô.”
Vân Thi Thi như bị sét đánh đến ngơ ngẩn, dưới chân tựa như mất hết sinh lực, bước đi khó khăn, lưng lập tức cứng đờ.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông này nói là làm thật.
Cô đấu được anh sao?
Đấu được toàn bộ tài phiệt Mộ thị sao?
Đối mặt với một tập đoàn tài chính khổng lồ như vậy, cô trở nên nhỏ bé bất lực vô cùng.
Sắc mặt cô trắng bệch, cô xoay người lại, trừng mắt nhìn anh: “Đê tiện!”
Khóe miệng Mộ Nhã Triết cong lên vẻ khiêu khích, chói mắt đến cực điểm.
Anh quá hiểu cô, chắc chắn cô sẽ không đi ra khỏi cánh cửa này.
“Trước nay tôi muốn bất cứ thứ gì, nếu không chiếm được, đều không từ bất kỳ thủ đoạn.” Mộ Nhã Triết híp mắt, ánh mắt thâm thúy, “Ngay cả đối với phụ nữ.”