Vân Thi Thi trầm ngâm trong giây lát rồi bấm số gọi đi.
Một hồi chuông vang, cuộc gọi đã được chuyển tiếp.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút hờn giận của Mộ Nhã Triết: "Sao em không nghe điện thoại?”
"...Em, điện thoại em hết pin, tắt..."
"Em có biết, gọi không được cho em, anh rất lo lắng?!"
Mộ Nhã Triết suýt nữa thì dùng định vị vệ tinh để tìm vị trí của cô.
Kết quả, cô lại nói với anh điện thoại cô hết pin.
Sợ bóng sợ gió một hồi!
Xem ra, quan tâm quá sẽ bị loạn!
Đỗ xe tại bên đường, Mộ Nhã Triết nắm chặt di động, trong lòng lúc này mới thoáng buông lỏng, ổn định lại.
"Thực xin lỗi... Em không biết điện thoại hết pin! Khiến anh phải lo lắng rồi."
Đầu bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt đầy áy náy của Vân Thi Thi, thật cẩn thận giống như đứa bé phạm sai lầm.
Mộ Nhã Triết im lặng một lúc sau, tức giận nhưng không nỡ mắng cô, vì thế, anh đột nhiên nói: "Không có việc gì! Anh chỉ lo em xảy ra chuyện gì thôi."
"Uh`m, em có chút mệt mọi, muốn nghỉ ngơi trước!"
Vân Thi Thi thật sự rất mệt, vì thế cô nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.
Mộ Nhã Triết lại im lặng, lát sau anh nói.
"Được! Em nghỉ ngơi đi."
Nói xong, không đợi cô đáp lại, anh đã cúp máy.
Vân Thi Thi nói một tiếng "ngủ ngon", cúp điện thoại, sau đó cố nâng bước chân nặng trĩu bò lên giường, ngủ.
Vừa đắp chăn xong, đầu đặt xuống gối liền chìm vào giấc ngủ.
Mộ Nhã Triết ngồi ở trong xe, ngớ ra một lúc lâu, lúc này mới khởi động xe quay về Hương Thể Mạn Bộ.
...
Mấy ngày kế tiếp, Vân Thi Thi lại bận đến đầu óc choáng váng.
Làm minh tinh, mặt ngoài nhìn như vẻ vang, phong quang vô hạn, sau lưng lại chất đầy những giọt lệ chua xót!
Hôm sau, khó có được một buổi ngủ thẳng đến giữa trưa mói rời giường, trang điểm.
Trên thực tế, cô không có thói quen trang điểm.
Nhưng hiện giờ ở trong tổ kịch, thời khắc đều có thể có phóng viên truyền thông đến thăm, Tần Chu yêu cầu cô ra cửa phải trang điểm, không trang điểm không cần ra ngoài.
Vân Thi Thi mới vừa ăn cơm trưa liền bị Tần Chu xách đi
đo đạc cắt may quần áo.
Mấy bộ quần áo của cô đều có vẻ rườm rà, nhanh cũng cần phải nửa tháng mới xong.
Đo xong quần áo sau đó liền tham gia học vũ đạo.
Vai diễn của cô có vài phân đoạn phải múa.
Vân Thi Thi vốn có tài năng về vũ đạo, nhưng muốn học nhanh vẫn cần có người dậy, tổ kịch mời chuyên viên vũ đạo bậc thầy đến để dạy múa cho cô và Lâm Chi.
Liên tiếp mấy ngày đều bận đến thở cũng không có thời gian.
Trở lại khách sạn, cô liền vội vàng tắm rửa sau đó lên giường đi ngủ.
Vì vậy, Hữu Hữu nhắn tin đến, phải sáng hôm sau tỉnh dậy cô mới nhắn tin lại.
Hôm nay, lúc Mộ Nhã Triết tỉnh dậy, vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Hữu Hữu ghé vào bên giường anh, trên má là lúm đồng tiền xinh đẹp, trong mắt đầy nịnh nọt.
"Cha! Cha tỉnh rồi!"
Vừa nói chuyện, Hữu Hữu còn không quên chớp chớp mắt, hàng lông mi vừa đen vừa dài nháy nháy, vô cùng đáng yêu.
Mộ Nhã Triết bị cậu làm cho kinh ngạc.
"..."
"Cha, tối qua ngủ có ngon không?"
Tên nhóc kia ra vẻ vuốt mông ngựa, ân cần hỏi han.
Mộ Nhã Triết cùng cậu mắt to trừng mắt to, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Khi không tỏ ra ân cần, không..."
"Cha nói lời ấy sai rồi! Con không ăn cắp cũng chẳng ăn cướp của cha, chỉ là con có chuyện muốn bàn bạc với cha!"
Ngày hôm qua Mộ Nhã Triết mở hội nghị quốc tế, về trễ, bởi vậy Hữu Hữu không có cơ hội nói chuyện này với anh, cho nên sáng sớm tinh mơ, sợ anh ra ngoài sớm, nên khi trời còn chưa sáng đã chạy vào trong phòng anh.