Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cậy Quyền Thế Chèn Ép Người Khác (2)


trước sau

Hữu Hữu vẻ mặt điềm đạm ngồi trong lòng Mộ Nhã Triết, mà Mộ Nhã Triết lại không hề đổi sắc mặt, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi xem màn kịch này.

Cô giáo Viên ngồi bên cạnh Mộ Nhã Triết, rót cho anh một chén trà, sau đó bắt đầu công tác tư tưởng.

"Cha của Hữu Hữu hẳn là lần đầu tiên đến trường phải không? Lúc khai giảng, tại sao không gặp anh? Cũng không nhìn thấy mẹ của Hữu Hữu."

"Chúng tôi đều khá bận bịu, cho nên hơi sơ suất. Thật có lỗi!"

Mộ Nhã Triết nhíu mày, nói ngắn gọn vài câu.

Tim cô giáo Viên đập thình thịch.

Giọng nói của người đàn ông này thật là êm tai!

Nếu không phải anh là đàn ông đã có chủ, chỉ sợ cô ta đã không nhịn được mà động lòng rồi.

Hữu Hữu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô giáo Viên, nhịn không được giật giật khóe môi.

Fuck!

Tình huống gì thế này?

"Cha của Hữu Hữu, nếu anh đã đến rồi thì điền tên vào bảng đăng ký chứ?"

Cô giáo Viên đưa danh sách qua, đây là thông tin liên hệ mà nhà trường ghi chép lại, nhưng thông tin về cha mẹ của Hữu Hữu trước kia chưa được đăng ký, bởi vậy nhà trường vẫn thúc giục cậu nhóc gọi cha mẹ đến trường một chuyến.

Trên thực tế, lúc khai giảng Lý Hàn Lâm đã tới.

Nhưng mà bởi vì thông tin không thích hợp để ghi lại ở đây nên vẫn bỏ trống.

Mộ Nhã Triết cầm bút, bàn tay cất nét rồng bay phượng múa trên danh sách thông tin một hồi, cuối cùng ký tên đóng dấu.

Cô giáo Viên nhìn thoáng qua, kinh ngạc một phen.

"Anh họ Mộ?"

"Ừm."

Cô ta có chút ngoài ý muốn, nói: "À, hóa ra Hữu Hữu không theo họ anh sao?"

Mộ Nhã Triết giương mắt lên, hỏi lại: "Theo họ ai quan trọng lắm sao?"

Câu hỏi của anh khiến cô giáo Viên không phản bác lại được, chỉ có thể nói: "Đứa bé theo họ ai, đương nhiên không phải là chuyện quan trọng!"

"Mẹ của thằng nhóc bận nhiều việc, về sau có chuyện gì thì cứ trực tiếp liên hệ với tôi."

"Được!"

Cô giáo Viên dừng một chút, lập tức thăm dò: "Vậy, cha của Hữu Hữu, chuyện này anh định xử lý thế nào?"

"Nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế."

Cô giáo Viên chần chừ một lúc, sau đó đi tới gần anh hơn một chút,
đè thấp giọng mà nói: "Cha của Hữu Hữu, có chuyện này tôi không thể không nói với anh! Cha và mẹ của cậu bạn nhỏ Lâm Phong này đều là người lai lịch không đơn giản! Tôi ấy à, tôi rất thích Hữu Hữu, xảy ra chuyện lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy thật đáng tiếc! Chỉ là nếu chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta cũng nên nghĩ cách giải quyết ổn thỏa! Nhưng anh cũng nên hiểu rõ, trên thế giới này làm gì có công bằng thật sự! Thật ra, Hữu Hữu lần này ngàn vạn lần không nên đắc tội mẹ của Lâm Phong! Cha mẹ như thế này chính là chuyện khó xử nhất cho chúng tôi, họ nuông chiều con cái họ quá mức! Gặp phải chuyện như của Lâm Phong liền không nói lý lẽ, họ cứ cố chấp như vậy, tôi cũng hết cách với người ta! Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một chút, nên nhường nhịn người ta thì tốt hơn! Bối cảnh Lâm Phong không tầm thường, mẹ của Lâm Phong là con nhà quyền quý, gia đình nhà chồng lại làm bên tòa án, họ đều là người không dễ chọc! Trong chuyện này mà nói, Hữu Hữu cũng có sai, như vậy cũng nên nhún nhường một chút, trước tiên thừa nhận mình sai, sau đó xin lỗi Lâm Phong, bồi thường chút tiền thuốc men, chuyện này sẽ qua thôi! Việc này đâu có khó khăn gì, cớ sao lại không làm? Chúng ta nên suy nghĩ cho Hữu Hữu, đừng nên làm lớn chuyện này!"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi: "Cô là kẻ làm gương cho người khác, vậy mà lại nói những lời này trước mặt một đứa trẻ, cô thấy tốt sao?"

"... A?"

"Cho nên, cô dạy trẻ con rằng, ai đúng ai sai không quan trọng, người nào có quyền có thế hơn thì thắng, cho dù mắc lỗi cũng không cần giải thích sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện