Trên mặt cô giáo Viên có chút ngoài ý muốn, cô ta có phần nhịn không được, vì thế nói thẳng: " Cha của Hữu Hữu, tôi nói rõ với anh trước vậy! Trước đây cũng từng có một đứa nhóc không hợp với Lâm Phong, hai đứa cũng nháo đến mức phải gọi cha mẹ hai bên tới! Kết quả thế nào, cha mẹ hai bên đều cứng miệng, không ai chịu phục ai, cuối cùng cha của Lâm Phong ra mặt, dùng chút thủ đoạn, kết quả là đứa bé kia bị buộc phải chuyển trường! Cho nên tôi mới nói, ngàn vạn lần không nên lấy cứng đối cứng với người nhà họ Lâm!"
Mộ Nhã Triết không kiên nhẫn nhắm chặt mắt, nghe cô giáo Viên nói chuyện dài dòng, anh có chút khống chế không nổi, muốn phát tác đến nơi rồi.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Người tới là hiệu trưởng nhà trường.
Không ngờ chuyện này lại kinh động đến cả hiệu trưởng rồi.
Cô giáo Viên vội vàng đứng lên, có chút nơm nớp lo sợ mà nói: "Hiệu trưởng Ngô, tại sao ngài lại tới đây?"
"Vị này chính là..." Hiệu trưởng Ngô nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, cất tiếng hỏi.
"Vị này chính là cha của Hữu Hữu, anh Mộ."
"A..., xin chào anh Mộ!"
Hiệu trưởng Ngô ôn hòa hỏi một câu, sau đó lập tức khôi phục vẻ nghiêm khắc: "Cô Viên à, cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến!"
Nói xong liền xoay người đi thẳng.
Cô giáo Viên lại càng đứng ngồi không yên, cô ta chào Mộ Nhã Triết một tiếng rồi vội vã rời đi.
Cửa vừa đóng, Hữu Hữu liền nắm lấy mu bàn tay Mộ Nhã Triết.
"Cha à, tại sao cha lại đến trường? Con nhớ rõ sáng nay cha có cuộc họp. Nếu không cha cứ về trước đi! Chuyện này tự con xử lý được!"
Hữu Hữu rốt cuộc vẫn là lo lắng cho anh, sợ làm trễ nải công việc của anh.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cậu nhóc một cái, thình lình hỏi: "Vẫn luôn như thế này sao?"
"Sao ạ?"
"Bọn họ đều nói con như vậy sao?"
Hữu Hữu giật mình.
Đại khái là cha đang nói đến chuyện mấy năm nay người ngoài đều gọi cậu là "có mẹ sinh ra nhưng không có cha nuôi dưỡng".
Cậu không muốn nói nhiều, chỉ tóm gọn lại một câu: "Bọn họ đều nói con là con riêng."
"Con riêng?"
Giọng điệu của Mộ Nhã Triết bỗng nhiên có chút buồn bực: "Mẹ con
không giải thích sao?"
"Giải thích như thế nào? Rõ ràng là muốn sỉ nhục mẹ con, mẹ còn giải thích chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?"
Hữu Hữu thở dài một tiếng.
"Thật ra cũng không thể trách họ được."
"Tại sao?"
"Bởi vì ngay cả bản thân con cũng cảm thấy lời bọn họ nói không sai."
Từ nhỏ Hữu Hữu đã cho rằng mình thật sự là đứa con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhưng cho dù là vậy, cậu cũng không trách mẹ.
Cậu cực kỳ biết ơn, nếu không nhờ có mẹ, làm sao cậu có thể nhìn thấy thế giới đẹp đẽ này?
Mẹ còn nuôi cậu lớn khôn.
Những người khác muốn mắng muốn chửi thế nào mặc kệ bọn họ, cậu không thèm quan tâm!
Điều duy nhất mà cậu quan tâm, chỉ có mỗi mình mẹ.
Chỉ là, giọng điệu của cậu khi nói câu đó cũng khó giấu vẻ mất mát, trong lòng Mộ Nhã Triết bị chấn động mạnh: "Con không phải!"
"..."
Mộ Nhã Triết dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: "Hữu Hữu, con không phải con riêng! Trước giờ đều không phải!"
Anh vội vàng muốn nói cho thằng nhóc này biết, cậu không phải là đứa con riêng mà anh không thể để lộ ra ngoài ánh sáng!
"Sáu năm nay, cha thật sự không biết đến sự tồn tại của con!"
Mộ Nhã Triết nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của Hữu Hữu lúc kể lại những lần cậu bị người ta sỉ nhục, tim anh đau như bị lưỡi dao cứa vào hàng trăm nhát.
Đúng vậy, anh rất đau lòng.
Đau lòng cho những khổ sở mà Vân Thi Thi đã phải chịu đựng.
Đau lòng cho những thiệt thòi mà thằng nhóc này đã phải âm thầm gánh chịu từ trước đến giờ!