Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Không Thể Đắc Tội


trước sau

Mấu chốt là, cho đến lúc này, bà ta vẫn không hiểu, rốt cuộc một cái tát này là như thế nào!

Tại sao lại đánh bà ta?

Bà ta nói sai cái gì nào?

Lâm An Quốc này, đến tột cùng là đầu óc bị làm sao?

Ông ta điên rồi à?

Sao không giải thích gì lại tát cho bà một cái?

Vương Quế Miểu thở phì phò xoay người, giật lấy cánh tay Lâm An Quốc, mặt sưng đỏ, vừa bất bình vừa sợ hãi hét lên: “Lâm An Quốc, anh bị thần kinh rồi phải không?”

Lâm An Quốc nhìn bà ta một cái như thể bất lực, bất đắc dĩ thở dài, nhìn lên trần nhà một cái, ngay sau đó đỡ trán, xoay người đối mặt với Vương Quế Miểu chỉ chỉ ngón tay, lại giận đến mức không nói được gì.

Vương Quế Miểu càng thêm không giải thích được, ủy khuất rơi nước mắt, kêu lên với ông ta: “Nói chuyện đi? Anh nói đi? Không giải thích được tại sao lại đánh tôi à? Anh bị ma ám à?”

“Đừng nói nữa! Yên tĩnh một chút, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ cho tôi! Cái gì cũng đừng có nói, hiểu chưa?”

Nhảy nhót như trẻ trâu làm người ta chê cười thì không nói, Lâm An Quốc chỉ sợ bà ta lại tiếp tục nói linh tinh, hoàn toàn đắc tội với Mộ thị thì trên dưới cả nhà đều không còn đường sống nữa!

Ông ta đi tới được bước này, có được cơ nghiệp như bây giờ, mọi thứ đều không dễ dàng, không hề muốn vì một chuyện nhỏ thế này, lại hủy hoại tiền đồ của mình trong chốc lát!

Ông ta lo lắng điều này cũng không phải là không có căn cứ.

Ở tòa án cũng có người nhà họ Mộ.

Tuy nói Lâm An Quốc là chánh án, quyền cao chức trọng, nhưng chỉ cần một câu nói của người đàn ông này, là có thể đạp đổ tất cả cố gắng của ông ta đến không còn một bọt nước!

Chẳng qua là, sự việc diễn ra đến bước này, ông ta cũng không biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng! Chỉ một lòng mong mỏi, người vợ luôn luôn không an phận này của ông ta, cũng đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa, đừng để đến lúc không thể cứu vãn được!

Vậy mà Vương Quế Miểu lại không hiểu được nỗi khổ của ông ta, còn cáu kỉnh chất vấn lại ông ta nữa, ông
ta thấp giọng quát: “Vương Quế Miểu, tôi cũng muốn hỏi cô, cô bị ma ám cái gì vậy?”

“Anh —— "

Lâm An Quốc vô cùng khó chịu nhìn bà ta, trong lúc xúc động chỉ muốn bóp chết bà ta ngay tại chỗ.

Sao lại không biết thức thời như vậy, đây là muốn hại chết ông ta phải không?

Vướng chân, ông ta nhìn bà ta, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều!

“Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện! Cút sang một bên cho tôi!”

"Lâm An Quốc, anh đừng quá..."

“Ngồi im đấy!” Giọng điệu Lâm An Quốc chợt nâng cao, ánh mắt sắc bén nhìn qua, đột nhiên Vương Quế Miểu cũng chột dạ, từ đáy lòng cũng rất sợ ông ta.

Ánh mắt cũng như sắc mặt ông ta, rõ ràng là đang tức giận!

Mặc dù trong lòng Vương Quế Miểu còn chưa cam tâm tình nguyện, vẫn không biết bà ta sai chỗ nào, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu ngồi một bên, ngoan ngoãn nghe lời.

Lâm An Quốc xoay người, ngay sau đó dùng một thái độ cung kính khó có được nhìn người bên cạnh, tạ lỗi với Mộ Nhã Triết: “Tổng giám đốc Mộ, thật xin lỗi! Là vợ tôi không hiểu chuyện, đã mạo phạm tới ngài, xin ngài lượng thứ!”

"Mạo phạm?"

Mộ Nhã Triết khẽ nhíu hai hàng lông mày anh tuấn, trong giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm không thể kháng cự: “Thẩm phán Lâm, tôi làm sao dám để bụng chứ, nhưng là lời nói của các người không coi chúng tôi ra gì!”

Lâm An Quốc bị dọa sợ đến hít thở không thông, lập tức lớn tiếng nói: “Cô ta dám? Tổng giám đốc Mộ, cô ấy cùng lắm cũng chỉ là nói giỡn thôi.”

Hai cánh tay Hữu Hữu khoanh lại trước ngực, cũng không có vẻ nào muốn cho qua: “Nói giỡn, còn mắng tôi là đồ con hoang đấy!”

Tinh thần Lâm An Quốc cũng có chút co quắp run rẩy, túng quẫn không biết làm sao để giảng hòa!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện