Vương Quế Miểu giận điên lên, mắt cũng đỏ ngầu, có điều cho tới hôm nay chưa bao giờ thấy vẻ mặt Lâm An Quốc hốt hoảng như vậy, bà ta cũng không dám nói gì, trong lòng loáng thoáng ý thức được, có lẽ thân phận của người đàn ông này rất cao, chồng bà ta mới một lòng cầu xin tha thứ như vậy.
“Tôi xem? Miễn đi.” Mộ Nhã Triết nói mấy chữ, ánh mắt dừng lại trên cánh tay Lâm An Quốc đang cản anh: “Tránh ra.”
“Tổng giám đốc Mộ…” Lâm An Quốc vẫn cố gắng kiên trì.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lập tức trở nên rét lạnh hơn, chầm chậm liếc lại.
Ông ta cũng không dám đôi co nữa, không thể làm gì khác hơn là hèn mọn tránh sang một bên, vạn phần hối tiếc nhìn theo bóng lưng anh đi xa dần!
Thời điểm Mộ Nhã Triết rời đi, trong phòng làm việc lập tức nổ tung.
Vương Quế Miểu vừa ủy khuất lau nước mắt, vừa không ngừng quở trách Lâm An Quốc. Lúc này, Lâm An Quốc đang tâm phiền ý loạn, vừa nghe thấy Vương Quế Miểu thao thao bất tuyệt nói không ngừng, càng thêm phiền não mắng một câu: “Câm miệng! Còn ngại chưa đủ mất mặt à, huyên náo còn chưa đủ lớn sao? Vương Quế Miểu, cô cứ phải trơ mắt lên nhìn tôi chết mới cam tâm phải không?”
Vương Quế Miểu cả kinh trợn to hai mắt: “Lời này của anh là có ý gì?”
Lâm An Quốc giận đến nói không ra lời.
Bà ta lại tiến lên phía trước, vừa khóc vừa hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Anh ta là ai? Anh thế mà còn bỏ qua cho anh ta, cung kính anh ta? Còn muốn tôi quỳ xuống nhận lỗi? Anh nói rõ ràng đi!”
Lâm An Quốc tức đến phải ngồi xuống, lại nghĩ tới ý vị sâu xa của Mộ Nhã Triết trước khi rời đi, nhịp tim đập như sấm, đứng ngồi không yên.
“Vương Quế Miểu, tôi thấy cô, gây chuyện đến đùa chết tôi mới chịu phải không?”
Vương Quế Miểu nghe vậy, gấp đến độ mặt đỏ tía tai.
Hiệu trưởng ra vẻ thấu tình đạt lý đi lên hỏi thăm: “Anh Lâm, vị vừa rồi… Cha Hữu Hữu, rốt cuộc có thân phận thế nào? Hình như anh… Biết anh ta?”
Lâm An Quốc cười lạnh một tiếng, lại giống như tự
giễu mình: “Nếu tôi có thể biết được nhân vật lớn như vậy, mọi chuyện đã dễ nói! Đáng tiếc! Tôi biết anh ta, anh ta lại không hay biết đến nhân vật nhỏ như tôi!”
“Cái này…”
Cô giáo Viên cũng kinh ngạc.
Lại nghe Lâm An Quốc trầm giọng: “Các người có biết, vị này, là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, Mộ Nhã Triết! Bây giờ tôi đây chính là đắc tội với anh ta, còn không biết anh ta sẽ làm gì tôi đây!”
"Mộ thị... A!" Hiệu trưởng vừa nghe cũng kinh ngạc.
Mộ thị?!
Đó không phải là...
Nhà họ Mộ của thủ đô này!
Trời ạ!
Cái tên như sấm đánh bên tai!
Không thể nào?
“Đứa bé này tên Vân Thiên Hữu, không phải là họ Vân sao? Cha của nó, sao lại có quan hệ với Mộ thị được?” Hiệu trưởng không hiểu lẩm bẩm một câu.
“Tôi làm sao biết được! Tôi mới tới chỉ thấy anh ta có chút quen mặt! Mãi sau mới nhớ ra từng nhìn thấy anh ta trên bìa một cuốn tạp chí kinh tế! Lúc ấy mới biết!” Lâm An Quốc cũng hối tiếc không dứt.
"A ——?"
Vương Quế Miểu nghe vậy thì sửng sốt: “Mộ thị?”
Bà ta có nghe nói qua về gia tộc này.
Nhà họ Mộ ở thủ đô này, chính là quý tộc của quý tộc.
Nhà giàu mới nổi, có thể hình thành chỉ sau một đêm.
Nhưng quý tộc, ít nhất cũng phải ba trăm năm mới xây dựng được danh tiếng này.
Đằng này còn là quý tộc của quý tộc.
Thế mà nhà họ Mộ này, trăm năm giàu có, chính là thâm căn cố đế ở đất này.
Cho dù giàu có như bà ta, mặc dù nói tiền bạc cũng dư thừa, nhưng dốc hết khả năng vẫn chưa thể bước được một chân vào được giới thượng lưu.