“Lâm Chi, tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng có giở trò nữa! Nếu không, cô trêu tức tôi, mặc kệ cô là nữ chính hay là cái gì, tôi cũng biến cô thành người qua đường! Ha ha! Nhân tiện cho cô một viên thuốc phòng ngừa! Dù sao bây giờ vừa mới quay phim, dù đem cô đá ra khỏi đoàn làm phim, cũng không quan trọng! Đến lúc đó, đừng trách tôi trở mặt!”
Dù sao nữ chính trong cảm nhận của ông ta, chưa bao giờ là Lâm Chi!
Nếu Lâm Chi lại thích như con thiêu thân, ông ta không ngại đá cô ta ra, đổi Vân Thi Thi vào, đúng tâm ý của ông ta.
Vân Thi Thi mới đúng là Tần Trường Nhạc trong cảm nhận của ông ta.
Chẳng những trang điểm đẹp, kỹ thuật diễn cũng hơn hẳn Lâm Chi.
Nhưng mà Lâm Chi dẫn trước một bước, thu vai diễn này vào trong tay.
Cố Hiểu Dương vì việc này vẫn còn sinh ra tức giận.
Kim chủ sau lưng Lâm Chi cực kỳ đầu tư cho vai diễn này, đạo diễn Cố áp chế ngọn lửa lần này.
“Đi lau sạch cho tôi, trang điểm lại một lần nữa!”
Cố Hiểu Dương bỏ lại một câu, liền rời đi.
Trong ánh mắt mọi người hoặc là cười nhạo, hoặc là xem náo nhiệt, Lâm Chi xấu hổ cắn chặt răng, rầu rĩ không vui xoay người trở về phòng trang điểm, trang điểm một lần nữa.
Đạo diễn Cố đi đến bên cạnh Vân Thi Thi, Vân Thi Thi đang đọc kịch bản, đạo diễn Cố thấy cô thật sự đọc, hài lòng gật gật đầu, lúc này mới đi qua, lại lần nữa thảo luận bố cục dây thép với chỉ đạo võ thuật.
Mộc Tịch đúng lúc đưa nước cho Vân Thi Thi, nhìn thấy một màn này, hưng phấn mà tiến đến cạnh cô, cười tít mắt nói: “Thi Thi, vừa rồi đạo diễn Cố nhìn cô đó!”
“Cái gì?”
“Ông ấy đứng bên cạnh cô, nhìn rất lâu. Tôi nghĩ ông ta nhìn cô thật sự đọc kịch bản, cực kỳ hài lòng với thái độ của cô, cười cực kỳ vui mừng đó!”
Vân Thi Thi cười, lại nói: “Mộc Tịch, tôi hơi khẩn trương, nghe nói là treo dây thép, nếu động tác không cẩn thận, sẽ rơi xuống!”
“Làm ơn đi! Ở phim trường có sắp xếp an bài võ sư mà? Cô yên tâm, cực kỳ an toàn!” Mộc Tịch an ủi cô.
Hoa Cẩm cũng trang điểm xong, chạy
đến phim trường, Vân Thi Thi ngẩng đầu đúng lúc thấy anh ta xuất hiện, ngớ ra một phen.
Phản ứng đầu tiên đó là, danh hiệu “Tiểu sinh đệ nhất cổ trang” của Hoa Cẩm đúng là không phải hư danh!
Anh ta mặc quần áo màu trắng, tác phong nhanh nhẹn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, thêm lớp trang điểm càng đẹp thêm vài phần chấn động lòng người!
Phong thái này, trình độ xuất sắc lấn cả nữ chính xinh đẹp.
Một cái nhăn mày một nụ cười gian, đều câu hồn người ta.
Lần đầu tiên cô đóng chung phim với Hoa Cẩm, bởi vậy vào đoàn làm phim lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy Hoa Cẩm trang điểm phim cổ trang.
Cô không phải chưa thấy qua khuôn mặt bình thường của Hoa Cẩm, làn da anh ta rất tốt, ngũ quan cực kỳ cân đối, khuôn mặt có tính chất quyến rũ đặc biệt của mỹ nam cổ đại, đôi mắt quyến rũ như tơ, đuôi mắt hẹp dài, ngoái đầu nhìn lại không gian.
Vân Thi Thi không khỏi thất thần một lát, lập tức có chút kinh ngạc nói với Mộc Tịch: “Trời ạ! Hoa Cẩm hóa trang trang phục cổ trang, kinh động đến tôi rồi!”
Mộc Tịch ở bên cạnh cũng khó lấy lại tinh thần: “Thi Thi! Thi Thi! Trời ạ… Hoa Cẩm hóa trang cổ trang rất kinh diễm đó! Cho dù là người thật, cũng hơn rất nhiều tiểu sinh cổ trang phía sau, đẹp giống như bước ra từ phía chân trời!”
Giọng nói của cô ta không áp chế được, thế cho nên mọi người nghe được tiếng than của Mộc Tịch, không khỏi liếc mắt nhìn một cái.
Dù là Hoa Cẩm, cũng mơ hồ nghe được tiếng hưng phấn của cô ta, nhìn về phía Vân Thi Thi và Mộc Tịch, ánh mắt ý vị thâm trường.
Vân Thi Thi cảm thấy mất mặt.
“Mộc Tịch, giọng của cô… Có thể nhỏ một chút được không?”
Mộc Tịch cũng phản ứng kịp mình mất khống chế, xấu hổ thè lưỡi.