Mấy nữ diễn viên khác thấy Hoa Cẩm niềm nở như thế thì ai cũng chạy lên, vây xung quanh hai người họ.
“Hoa Cẩm, tạo hình cổ tranh của anh thật đẹp!”
“Hoa Cẩm, em… em là fan ruột của anh đó, từ tác phẩm đầu của anh, em đã chú ý rồi…”
“…”
Vài nữ diễn viên khác cũng đỏ mặt bày tỏ, bộ dạng rất dễ thương.
Khi tất cả các nữ diễn viên đang vô cùng chờ mong câu trả lời của Hoa Cẩm thì anh ta vẫn cứ đuổi theo Vân Thi Thi, bắt lấy tay Vân Thi Thi, nâng mặt cô lên, mỉm cười nhìn cô. Anh ta thậm chí còn không thèm để ý đến mấy nữ diễn biên đang bu xung quanh mình: “Chị, chị, sao chị không chịu để ý em gì hết vậy?”
Vân Thi Thi không nhịn được nữa: “Ai là chị của anh(1) hả?”
“Là chị đó!”
Hoa Cẩm chỉ tay vào cô, ngây thơ trả lời: “Chị là chị của em, Thi Thi là chị của em đó!”
“Đừng làm phiền tôi nữa mà, có được không?”
Vân Thi Thi như muốn nổi khùng: “Tôi rất bận, giời tôi phải học kịch bản rồi!”
“Hôm nay chúng ta diễn cùng nhau mà, em có thể nhắc lời cho chị mà!”
Vân Thi Thi nhíu mày, thẳng thừng từ chối: “Không cần!”
“Vì sao?”
Vân Thi Thi cố đè nén, cô ngẩng đầu lên, nói lời hơi nặng: “Này, Hoa Cẩm, anh phiền quá đó! Tôi đang rất vội, và rất bận, anh đừng làm phiền tôi nữa, được không?”
Hoa Cẩm ngẩn người, trên mặt là biểu cảm rất bi thương, lại mang chút đáng yêu, và phiếm một chút đỏ bên hai gò má.
Mấy nữ diễn viên đứng xung quanh, nãy giờ không biết xấu hổ bu lấy trai nhà người ta, giờ thấy thần tượng Hoa Cẩm bị hắt hủi, ai cũng luống cuống không biết làm gì, thậm chí còn cảm thấy anh ta thật đáng yêu, vì thế trong lòng giận dữ nói: “Vân Thi Thi, cô có cần quá đáng thế không! Sao lại xem thường Hoa Cẩm như vậy?”
“Đúng, Hoa Cẩm chỉ muốn giúp cô học kịch bản thôi mà, không biết ơn thì thôi, còn muốn sinh sự, xem thường Hoa Cẩm của chúng tôi, cô muốn gì đây?”
“Hừ, mấy người đừng có tưởng bở. Tuy Hoa Cẩm là người mới, nhưng xuất thân của anh ấy không nhỏ đâu, đừng có mà xem thường! Mấy người tưởng lên mặt được chắc? Ha ha, Hoa Cẩm không có ý gì, chỉ muốn giúp cô
học lời thôi mà cô còn bày đặt lên mặt ta đây cao sang lắm, trước mặt mọi người thì cứ tỏ vẻ tội nghiệp thấp hèn, cô không thấy mình quá đáng sao?”
…
Xung quanh liên tiếp vang lên những câu nói chế nhạo.
Mộc Tịch càng nghe càng giận, cô ấy chống nạnh, ngẩng cao mặt nói: “Này, mấy người là cái thá gì hả? Thích xen vào chuyện người khác lắm à? Thi Thi thì sao, các người quan tâm làm gì! Các người đóng phim bộ giỏi lắm chắc? Các người nổi tiếng lắm chắc? Nếu có bản lĩnh thì tự mình lập nghiệp mà nổi tiếng đi, tự bước trên đôi chân mà giành lấy vai chính đi, có bản lĩnh thì làm đi, rãnh quá hả, lên mặt dạy đời người khác trong khi bản thân chẳng ra sao cả! Hứ!”
Mọi người nghe xong thì đơ hết, đang định phản kích thì Vân Thi Thi lên tiếng: “Mấy người không hiểu vấn đề sao?”
“Cô…”
“Này!” Hoa Cẩm bỗng nhiên lên tiếng.
Mấy cô nữ diễn viên vừa thấy Hoa Cẩm lên tiếng, ai cũng mừng như điên, một cô kích động nói: “Hoa Cẩm, anh đừng chấp nhặt với cô ta làm gì! Cô ta tưởng mình là nhất ở đây á, nên không xem anh ra gì, với cả…”
Hoa Cẩm ngắt ngang lời cô: “Liên quan gì đến cô?”
Nữ diên viên: “…”
Hoa Cẩm trở về trạng thái lạnh lùng, gương mặt tàn nhẫn lạ thường: “Tôi thích tính cách đấy của cô ấy, mấy người, cút đi cho tôi nhờ!”
Mọi người nghe xong, ai cũng sốc, ai cũng thương tâm tột cùng, khi thấy Hoa Cẩm cười nói, thật ai cũng nghĩ anh ta dễ gần, nhưng bộ mặt thật của anh ta, thật làm cho người khác thấu tận tâm can.
(1)Theo như nhắc đến ở chương trước, Hoa Cẩm nhỏ hơn Vân Thi Thi một tuổi, nhưng vì Vân Thi Thi vừa chán ghét Hoa Cẩm, mà tuổi tác không chênh lệch lắm, nên mình vẫn để tôi - anh. Hơn nữa Hoa Cẩm gọi Vân Thi Thi là “chị” chẳng qua chỉ vì trêu chọc, chứ hoàn toàn không có ý gọi thật.