Đáng chết, nếu không phải tại anh ta, rõ ràng cô có thể phát huy rất khá!
Vân Thi Thi buồn bực không thôi, đến mức trở lại khách sạn, có chút sầu não uất ức.
Cô là người theo đuổi hoàn mỹ, lúc quay phim, hy vọng có thể đạt được trình độ tán thành lớn nhất của đạo diễn, mà rõ ràng cô cố gắng như vậy, kết quả, bời vì Hoa Cẩm, chuẩn bị đầy đủ, lại thành nước chảy về biển đông rồi!
Vân Thi Thi đổi một bộ quần áo bình thường, ngồi ở trên giường, cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Cô nhíu lông mày, đứng dậy đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo, lại nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng ở cửa, tư thái ưu nhã, một mực cung kính.
Đứng sau lưng anh ta, còn có hai cô gái mặc thanh lịch, trong tay ôm một thứ đồ xuyên qua mắt mèo cũng không thấy rõ
Vân Thi Thi cảnh giác hỏi thăm: "Ai vậy?"
Người đàn ông trả lời: "Cô Vân, xin mở cửa, tôi là tổng giám đốc Mộ phái tới, đón cô qua chỗ này!"
Vân Thi Thi do dự một chút, thấy người đàn ông này cũng không hề giống phần tử nguy hiểm gì, thế là, liền mở cửa.
Vừa mở cửa, người đàn ông trông thấy cô, liền thân sĩ khom người: "Công chúa điện hạ tôn quý, buổi trưa an lành! Xin hỏi, hiện tại tiện đi vào chứ?"
Vân Thi Thi bị xưng hô kỳ lạ của anh ta làm cho mơ hồ một chút, nhưng vẫn gật đầu nói: "Mời... vào..."
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt lập tức ra hiệu, hai người nữ bên người liền khách khí đi vào phòng, người đàn ông cũng không có tiến vào.
Đóng cửa lại, Vân Thi Thi có chút không hiểu nhìn họ, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Mấy người... Cũng là Mộ Nhã Triết phái tới?"
"Đúng vậy, công chúa điện hạ."
Vân Thi Thi bị xưng hô làm cho lộn xộn một chút, xấu hổ cười một tiếng, có chút không hiểu cái gọi đó là sao: "Cái mà công chúa điện hạ?"
"Điện hạ, xin cô thay váy trước." Một cô gái ôm lễ phục nghênh đón, mỉm cười hoàn mỹ
không có kẽ hở.
Vân Thi Thi nhíu mày lại, cũng không biết cái Mộ Nhã Triết này làm trò gì, không biết để cô thay đồ làm gì.
Là muốn mang cô đi tham gia bữa tiệc gì sao?
Nếu mà như vậy, tại sao không sớm thông báo một tiếng cho cô, đến mức, để cho cô có chút trở tay không kịp.
Cô nhìn thoáng qua lễ phục, khi lễ phục lấy ra, ánh mắt Vân Thi Thi kinh ngạc.
Thật đẹp!
Lễ phục màu sâm panh, chấm đất, thiết kế bằng vai, giống như được làm riêng theo số đo của cô, có thể lộ ra xương quai xanh xanh đẹp như ngọc của cô, cùng cái cổ duyên dáng.
Ở ngực dùng mấy đóa hoa hồng tô điểm, kéo dài một đường tới hông và chân váy, đóa hoa tô điểm, xinh đẹp hoàn mỹ.
Cánh hoa làm rất thật, nếu không tinh tế tìm tòi nghiên cứu, căn bản nhìn không ra cánh hoa trên váy là giả.
"Công chúa điện hạ, mời thay đổi lễ phục!"
Vân Thi Thi chần chừ một lát, lập tức gật đầu, sau khi vào phòng ngủ thay lễ phục, đi đến trước gương chạm đất, đập vào mi mắt chính là giống Hoa tiên tử đứng ở trong gương, thoát tục mỹ lệ.
Hai người nữ tiến lên, đỡ cô đến trước gương trang điểm, một người phụ trách kiểu tóc, một người phụ trách hóa trang, sau một tiếng, liền cho cô ăn mặc giống như công chúa, cao quý tao nhã.
"Cái này..."
Vân Thi Thi nhìn mình trong gương.
Người trong gương, thật giống công chúa như truyện cổ tích trong phim ảnh, chỉ là, cái kiểu hóa trang như mộng ảo, không thích hợp có mặt ở dạ tiệc!
Như lọt vào trong sương mù, Vân Thi Thi lại bị đẩy lên một chiếc xe Bentley bản dài.