Vì thế Dương Mị ghi hận cô ta, hai người âm thầm tranh đấu qua lại.
Hàn Ngữ Yên uy hiếp nói: "Hừ, Dương Mị, cô cẩn thận lời nói một chút, nếu còn dám nói bừa, tôi sẽ nói cho cánh nhà báo biết chuyện cô với Lý Cửu Hiền hẹn hò tại quán bar."
"Cô... " Dương Mị lập tức cười nói: "Tốt thôi! Tôi đây sẽ đem toàn bộ món nợ ngày trước của cô với tôi phanh phui ra hết, phải không, cô so với tôi thì sạch sẽ hơn đấy?"
"Cô cho rằng cô thắng nổi tôi sao." Hàn Ngữ Yên căn bản không sợ cô ta uy hiếp, khiêu khích nói: "Nếu cô đã cố ý đấu với tôi, thì xin cứ tự nhiên!"
Dương Mị oán hận cắn răng, trong lòng cô ta hiểu rằng, thực tế cô ta đấu không lại Hàn Ngữ Yên. Mặc dù không cam lòng, nhưng lực bất tòng tâm.
Dậm chân, nét mặt ai oán rời đi.
Ngữ Hàn Ngữ Yên cười một tiếng, sửa lại tóc mái một chút, bước chân tiến lại phía sau Cố Tinh Trạch, nhẹ giọng nói: "Tinh Trạch, sao lại chỉ có một mình anh ngồi đây vậy?"
Cô ta nhìn quanh: "Bạn gái của anh đâu?"
Cố Tinh Trạch khẽ nhíu mày, nhưng không quay đầu lại.
Ngữ Hàn Ngữ Yên giống như đoán được gì, che miệng cười, nói nhỏ: "Cô ấy bỏ lại anh, để đi uống rượu cùng với ông chủ rồi sao?"
Sắc mặt Cố Tinh Trạch hơi động, nhưng không đáp lời.
"Không phải là em dạy bảo anh, nhưng mà người như Vân Thi Thi, sau này anh vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn. Trong giới giải trí này, kể ra cũng có không ít nữ diễn viên bởi vì muốn nổi tiếng, mà không từ thủ đoạn gì, hôm nay tiếp rượu, đêm mai ấm giường, rất ti tiện!"
Hàn Ngữ Yên có lòng muốn hãm hại Vân Thi Thi, nên nói chuyện không có chút kiêng nể gì.
Cô ta rất không vừa mắt cảnh một người luôn tâm cao khí ngạo như Cố Tinh Trạch lại coi một người mới không hề có chút danh tiếng gì như Vân Thi Thi như bảo ngọc nâng niu trong tay, cô ta không có được, thì Vân Thi Thi cũng đừng mơ mà có.
Vì vậy, cô ta thầm thì bên tai anh nói: "Em thấy Vân Thi Thi này dã tâm thật lớn, cô ta làm bạn gái của anh, muốn
mượn anh làm cầu nối để được tới tiệc rượu toàn khách quý này, được một nghệ sĩ đang nổi tiếng như anh dẫn theo bên cạnh, sẽ thế nào? Hơn nữa, em còn nghe nói, cô ta..."
Cố Tinh Trạch bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, đanh giọng: "Nói đủ chưa?"
"Tinh Trạch... " Ngữ Hàn Ngữ Yên ủy khuất ủy khuất nhìn anh ta: "Anh sao có thể trừng mắt với em như vậy?"
"Bà tám."
Bà tám...?
Ngữ Hàn Ngữ Yên đỏ mặt, thẹn quá hóa giận nói: "Anh dám nói em như thế, em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, Vân Thi Thi đang lợi dụng anh, anh không biết sao?"
Cố Tinh Trạch mặc kệ cô ta: "Tôi cam tâm tình nguyện."
"Anh chẳng lẽ lại thích loại con gái như thế?"
"Loại nào, lại như cô sao?" Cố Tinh Trạch vẻ mặt không vui, gằn từng chữ châm chọc nói: "Giống như cô trước đây chỉ vì muốn làm nữ chính trong Sơn Hà Mỹ Nhân mà không tiếc mình leo lên giường của nhà đầu tư sao?"
Ngữ Hàn Ngữ Yên kinh sợ.
"Ngữ Hàn Ngữ Yên, không phải ai cũng không biết xấu hổ giống như cô." Cố Tinh Trạch lạnh giọng nói, lướt qua người cô ta, bước đi.
Ngữ Hàn Ngữ Yên vội vàng đuổi theo, đối mặt chất vấn: "Tinh Trạch, làm sao mà anh có thể khẳng định cô ta không phải người như vậy? Anh hiểu được cô ta sao?"
Thấy anh không đáp lại, cô ta lại theo sát, liên mồm hỏi: "Còn chưa có chính thức ra mắt mà lại được đại nhân vật để ý, anh cho rằng cô ta là người đơn giản vậy sao? Anh khắp nơi bảo hộ cô ta? Có đáng không?"
Cố Tinh Trạch nhịn đủ rồi, im lặng một lúc, hoài niệm lại gương mặt tròn trịa ngây thơ xinh đẹp của Vân Thi Thi. khóe môi nhấc lên ý cười: "Đáng giá!"