Chuyện này đại khái làm cho anh hưởng thụ một chút tà ác thú vị trong đó đi!
Vân Thi Thi đập mạnh vào anh một phen, nhưng mà cô dùng lực, đối với anh mà nói, giống như gãi ngứa vậy, anh bật cười một tiếng, lực của cô đối với anh mà nói, căn bản không đáng nhắc đến!
“Mộ Nhã Triết, sao anh lại hư hỏng như vậy? Vậy mà gạt em nói tướng ngủ của em rất xấu, này! Anh có biết em thiếu chút nữa là tin rồi không!”
Vân Thi Thi cực kỳ ấm ức, nghĩ đến vừa rồi cô ngu ngốc như vậy, tin lời anh nói là thật, thậm chí nghiêm túc suy nghĩ làm sao để giải thích cho hành vi của mình! Không nghĩ đến thực ra là anh chọc cô mà thôi! Trong lòng cực kỳ không vui.
Cô có cảm giác sao mình lại ngu ngốc như thế, anh lừa gạt giỏi như vậy, có phải trêu đùa cô rất vui hay không?
Mộ Nhã Triết cọ xát chóp mũi cô, dịu dàng hỏi: “Sao bây giờ đã xuống giường rồi hả? Anh thấy hôm qua em mệt như vậy, không nghỉ thêm một lát nữa sao?”
Lời này của anh, rơi vào trong tai cô, cực kỳ ái muội.
Nhìn cô mệt như vậy…
Lời này làm cô hồi tưởng lại một màn điên cuồng tối hôm qua, trên mặt càng nóng hơn.
Cô đẩy anh ra, từ trên người anh đứng dậy, sợ anh nhìn thấy mặt cô đỏ, lại trêu cô một lần nữa, vì thế đi đến bên giường, mở cửa sổ ra một chút, mặc cho gió nhẹ từ ngoài cửa sổ tiến vào, làm giảm nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô đi một chút.
Mộ Nhã Triết ngồi ở trên ghế, xoay người lại, buồn cười nói: “Sao thế? Xấu hổ rồi hả?”
“Mới không có!”
Vân Thi Thi xoay người lại, trợn mắt nhìn anh, “Anh đừng đùa em nữa, có được không?”
Anh cười, nhưng mà gật gật đầu, thu liễm vài phần.
Anh am hiểu sâu sắc người phụ nữ ngốc này, da mặt mỏng, vui đùa một chút thích đáng thì được, nếu quá phải biết rằng con thỏ nóng này, cũng cắn người được!
Vân Thi Thi đột nhiên hỏi: “Xế chiều hôm nay anh có rảnh không?”
“Có.”
Mộ Nhã Triết trả lời.
Kỳ thật buổi chiều anh có mấy văn kiện cần xử lý. Nhưng mà làm thê nô trong đó có một tiêu chuẩn, phàm là cô hỏi có thể hay không, hoặc là có thời gian hay không, như vậy đại biểu cô nhất định là có việc, như vậy cho dù anh có việc, cũng phải trả lời là “Có rảnh”!
Văn kiện còn chưa xử lý xong, nhưng có thể để đến ngày mai xử lý, dù sao cũng không có cần gấp. Vì anh coi cô là số một.
Nếu Vân Thi Thi biết rõ, chắc chắn là sẽ cảm động muốn chết.
Nhưng mà anh là đàn ông, chắc chắn là có sĩ diện, không có khả năng để cho cô biết, anh vì cô thoái thác vài văn kiện, nếu để cho cô biết được, chắc chắn sẽ vụng trộm đắc ý trong lòng!
Thấy anh nói có rảnh, Vân Thi Thi nói: “Xế chiều hôm nay đi với em đón người có được không?”
“Đón người nào?”
“Cha em.”
Vân Thi Thi cười: “Hôm nay cha em về thủ đô, buổi chiều đến nhà ga, chắc khoảng bốn giờ, nếu anh rảnh thì cùng em đi đón người!”
Mộ Nhã Triết mỉm cười: “Được, anh đi cùng em.”
Vân Thi Thi nghe vậy, tâm tình vui vẻ, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi lại cho chắc chắn: “Xế chiều hôm nay anh thật sự rảnh sao? Em thấy bình thường anh đều bận rất nhiều việc mà.”
“Xế chiều hôm nay đúng lúc rảnh.”
“Dạ! Yêu anh!”
Vân Thi Thi ôm vai anh, hôn anh một lát, chạy vào phòng ngủ gọi điện thoại báo cho Vân Nghiệp Trình.
“Thi Thi, xế chiều hôm nay con có thể chuẩn bị hai chiếc xe được không?”
“Không thành vấn đề ạ. Hành lý rất nhiều sao?”
“Là như vậy…”
Vân Nghiệp Trình ấp úng một lát, có chút khó xử nói: “Bác gái và hai chị của con cũng theo về thủ đô!”