Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Di Truyền Tính Xấu Bụng


trước sau

Xe chạy một đường.

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ xì xào bàn tán nói: "Bạn trai Thi Thi giống như không dễ ở chung?"

"Hừ! Không thể nào? Vừa rồi em nhìn anh ta ở bên Thi Thi, ánh mắt rất dịu dàng, sao hiện tại... Chị nhìn anh ta xem..."

Vân Cầm Lệ ra hiệu liếc kính chiếu hậu một chút, người đàn ông nhìn về phía trước, bộ dạng lạnh lùng, trong lòng còn chút sợ hãi như cũ.

Trên đường đi, Mộ Nhã Triết không nói lời nào, cũng không đáp lời họ.

Cho dù Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ cố hỏi, anh cũng không tiếp một câu.

"Cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp xúc!"

Vân Cầm Lệ bỗng dưng thì thầm nói: "Em thấy, nhất định là anh ta bị vợ quản nghiêm, điển hình thê nô, chỉ nghe lời vợ! Chị xem, những người phụ nữ khác nói chuyện với anh ta, anh ta rất lạnh lùng, không thèm để ý! Cái này rõ ràng là không muốn để ý đến chúng ta, không muốn nói với chúng ta!"

"Vậy sao?..." Giọng Vân Thanh Miêu ngập ngừng một tiếng.

"Xuỵt!"

Vân Cầm Lệ khiếp đảm véo cô ta một chút: "Giọng chị có thể nhỏ chút hay không!"

"Ai nha! Không có chuyện gì!"

Vân Thanh Miêu nói xong, vẫn si ngốc nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, đánh giá anh.

Bỗng dưng, côta bỗng nhiên không cam lòng lẩm bẩm một câu: "Ai! Thật sự là người so với người làm tức chết, tại sao không để cho mình gặp phải người đàn ông tốt như thế! Dựa vào cái gì chuyện tốt như vậy, đều bị cô ta có được! Nếu mình có bạn trai như vậy, n giản là vui muốn chết!"

Vân Cầm Lệ khó chịu nói: "Thật không biết chị ta mệnh gì, em cảm thấy, chị ta cũng không tốt lắm, cảm giác không xứng với người đàn ông này! Thật là... Không chừng, chẳng qua anh ta chơi đùa với chị ta, cuối cùng cũng không thành được!"

Cô ta ép giọng nhỏ nhất, coi là Mộ Nhã Triết nghe không được.

Nhưng lại không nghĩ tới, thính lực Mộ Nhã Triết kinh người thế nào, bởi vậy nghe rõ ràng lời bàn tán của họ.

Thật sự là không kiên nhẫn được nữa, anh thò tay bật máy điều hòa, phía sau bị phả hơi lạnh.

Thể chất anh có thể chịu rét, tăng
thêm điều hoà chỗ ghế lái bị anh đóng lại, bởi vậy anh không cảm giác được hơi lạnh.

Nhưng chỗ ngồi phía sau không có dễ chịu như vậy!

Lạnh thở ra hơi!

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ bất ngờ cảm giác được trong xe có chút lạnh, ôm thân thể, có chút run lẩy bẩy.

"Lạnh quá..."

Vân Thanh Miêu có chút buồn bực nói: "Sao trong xe lạnh như vậy?"

Vân Cầm Lệ cũng không hiểu được toàn thân phát run, một mặt kỳ lạ nói: "Thật kỳ lạ, bắt đầu từ lúc nãy, trong xe bỗng nhiên trở nên lạnh?!"

Dừng một chút, cô ta nói với Mộ Nhã Triết: "Hay anh bật máy sưởi đi! Cái này lạnh quá."

Mộ Nhã Triết lại nói: "Máy sưởi bị hỏng."

Vân Cầm Lệ: "..."

Sao lại hỏng?!

Trời ạ!

Thế là, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ thổi ra hơi lạnh cả đường.

Mẫn Vũ sắp xếp khách sạn Văn Bút Sơn Trang, lúc xuống xe chỗ khách sạn, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ khoanh tay, hiển nhiên bị đông cứng không nhẹ!

Cái người đàn ông xấu bụng nào đó xuống xe, yên lặng liếc nhìn họ một chút, ưu nhã đóng cửa xe, liền đi về phía xe Vân Thi Thi.

Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn qua bóng lưng của anh, há to miệng, muốn nói lại thôi.

Tương Ngọc đi đến trước mặt họ, vừa sờ tay Vân Thanh Miêu, sờ thấy hoàn toàn lạnh lẽo, giật nảy mình.

"Tay các con sao lạnh như vậy?!"

Vân Thanh Miêu ủy khuất nói: "Trên xe bị hỏng máy sưởi, đông lạnh cả đường."

Tương Ngọc che chở con gái, tức giận nói: "Cái xe kém chất lượng! Máy sưởi cũng hỏng?"

Vân Cầm Lệ nhíu lông mày, cuối cùng không hề nói gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện