Hữu Hữu: "Cha đáng thương, cứ vậy là bị lưu đày mất rồi!"
Tiểu Dịch Thần: "Cứ vậy là bị lưu đày mất rồi!"
Hữu Hữu: "Cảm giác bị đày biên cương là thế nào?"
Tiểu Dịch Thần: "Cảm thấy thế nào?"
Hữu Hữu: "Có phải, vô cùng chua xót, vô cùng ấm ức hay không?"
Tiểu Dịch Thần: "Có phải vô cùng ấm ức hay không?"
Hữu Hữu: "Hì hì hì... Xứng đáng!"
Tiểu Dịch Thần: "Hì hì hì! Xứng đáng!"
...
Hai đứa nhóc ngầm hiểu nhau kẻ xướng người hoạ, vô tình chế nhạo, sắc mặt Mộ Nhã Triết rớt xuống đáy cốc trong nháy mắt.
"Chán sống rồi hả?!"
Mộ Nhã Triết bóp bóp nắm tay, phát ra mấy tiếng rắc rắc.
"Hay là, không thể dằn lại, còn dám nói mát cha nữa?!"
Tiểu Dịch Thần sợ sắc mặt của anh, nuốt nước bọt một tiếng, nhớ lại cực khổ trước kia từng chịu trên tay Mộ Nhã Triết, vì thế biết sợ, lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng Hữu Hữu.
Hữu Hữu thì không thèm để ý mình bị đẩy vòng vòng, không xem uy hiếp của anh ra gì, cũng không e ngại sắc mặt của anh, ỷ có mẹ làm chỗ dựa, vì thế, chống nạnh, tự hào nhìn anh: "Cha à, uy hiếp hai đứa bé bảy tuổi, vô cùng mất phẩm chất đó!"
Mộ Nhã Triết: "..."
Bé con nhanh mồm nhanh miệng này, cứng mềm không ăn!
Anh híp mắt: "Về phòng ngủ đi!"
"Cha à, hung dữ như vậy làm chi nha?"
Hữu Hữu che miệng cười trộm, không thèm nể tình mà nói: "Hazzz, cha xem, con vốn có ý tốt, muốn nói nếu cha không biết trải giường, con có thể tốt bụng trải giường giúp cha! Nhưng mà hung dữ như vậy, con mới không thèm giúp cha đâu!"
Nói xong, Hữu Hữu nắm tay Tiểu Dịch Thần, nghênh ngang về phòng, "Ầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Mộ Nhã Triết xiết chặt quả đấm.
Thằng nhóc này...
Bản lĩnh giậu đổ bìm leo không tệ.
Lầu hai, có một phòng ngủ chính.
Nhưng mà, không có chăn, chỉ có một tầng nệm.
Mộ Nhã Triết đành phải tay làm hàm nhai, lục tung hết, tìm ra chăn đơn, cùng với một bộ drap tơ tằm, sửa soạn một phen, đi vào buồng vệ sinh, tắm nước nóng, nằm ngủ!
Có một câu là gối đầu một mình thì khó ngủ.
Lời này
được thể hiện rõ ràng rồi.
Cả đêm, người đàn ông nào đó trằn trọc, vẫn khó mà đi vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, người đàn ông mở đôi mắt trong veo mà lạnh lùng như ánh trăng, nhìn lên trần nhà, cảm thấy phiền não.
Có lẽ từ trước tới nay, trong đêm dài dằng dặc, đã quen có cô làm bạn bên người, không có cô bên cạnh, anh rất dễ mất ngủ.
Cô ở tổ phim nửa tháng, anh ngủ không được, sẽ lấy ra mấy điếu thuốc, kiểm tra hộp thư, xem mấy bài báo, mãi đến gần sáng, nằm trên giường, mới thấy hơi buồn ngủ.
Mà tối hôm qua, có cô bên người, anh ngủ vô cùng ổn.
Vậy còn, cô thì sao?
Không có anh bên người, cô có quen không?
Hay là vẫn cứ giống như bình thường, yên ổn đi vào giấc ngủ?
Anh hơi suy sụp mở cánh tay ra, nghiêng người, nằm nghiêng, trước mắt giống như chiếu mặt mũi mông lung khi ngủ của Vân Thi Thi.
Không khỏi đưa tay ra sờ, nhưng ảo ảnh lại tan thành mây khói trong nháy mắt.
Anh ảo não vỗ trán, phiền muộn không thôi.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thi Thi mới vừa rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng ngủ, lại thấy Mộ Nhã Triết ngồi trong phòng khách, vừa hút thuốc vừa lật báo chí.
Anh lười biếng tựa vào ghế sofa, tóc đen gọn gàng được gió sớm ngoài cửa sổhơi hơi thổi bay, che ánh mắt thâm thúy lại, thế cho nên, thấy không rõ mặt mũi của anh.
Cô giật mình, "Dậy sớm như vậy?"
Mộ Nhã Triết nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, đặt tờ báo xuống, đi về phía cô.
"Hộ khẩu ở đâu?"