Bởi vậy, đa số sản nghiệp trên danh nghĩa của anh, đều đầu tư Bất Động Sản và các hạng mục khác, tỷ như bất động sản làng du lịch, khách sạn, cổ quyền công ty đưa ra thị trường, ngân quỹ tập đoàn tài chính, đảo nhỏ tư nhân, quyền tư hữu thổ địa...
Thứ trong tài khoản, chỉ là một bữa ăn ngon thôi.
Hoạt động tài sản của anh, mỗi ngày thêm vài con số vào tài khoản của anh.
Chỉ là, mặc dù đối với anh mà nói, chỉ có thể tính là số lẻ, nhưng mà đối với người phụ nữ ngốc này mà nói, có lẽ là một con số thiên văn rồi!
Nếu cô tới trong ngân hàng lấy tiền, nhân viên ngân hàng bình thường căn bản không thể phục vụ, chỉ lấy tiền cũng có quầy khách quý tự mình tiếp đãi!
Quản lí ngân hàng, cũng phải ngoan ngoãn mở cửa cho cô.
Bởi vậy, tránh cho phiền toái, anh đặc biệt chuẩn bị cho cô một chi phiếu nhỏ, số tiền tám con số, xem như chi tiêu hằng ngày và tiền bạc mua đồ ăn.
Nếu Vân Thi Thi biết cô chồng yêu của cô tỉ mỉ chuẩn bị một tấm thẻ tám chữ số... dùng để mua đồ ăn, sợ sẽ tức giận đến nôn ra máu!
Đáng thương thanh cho người phụ nữ nào đó, giờ phút này đang tính toán dưới đáy lòng, nếu là đang kí thẻ của anh trong trang web mua sắm, chẳng phải là có thể mua mua mua, cũng không cần lo lắng tài khoản trống, không đủ tiền rồi!
Nếu Mộ Nhã Triết biết cô chỉ có chút tiền đồ ấy, hẳn sẽ tức giận đến ho ra máu.
Có lẽ đây là điểm cần mài nhẵn nhất giữa hai người.
Từ nhỏ Vân Thi Thi đã sống khổ cực, một đồng tiền, hận không thể bẻ thành hai mảnh mà dùng, chỗ có thể tiết kiệm, tiết kiệm ăn mặc, thì tuyệt đối không phô trương lãng phí.
Hấp dẫn lớn nhất của việc đóng phim, đại khái là thu nhập xa xỉ kia.
Diễn một bộ phim, một ngôi sao hạng nhất có thể lấy được mấy chục vạn đến mấy trăm vạn một tập, tuy vất vả, nhưng nếu thành công, thì vinh quang và ích lợi sau đó, vô cùng hấp dẫn.
Nhưng, trong mắt cô thì mấy chục vạn, đã xem như xa xỉ rồi.
Còn trong mắt Mộ Nhã Triết, thì chẳng thèm ngó tới.
Từ nhỏ sống
trong hoàn cảnh như vậy, thế cho nên khái niệm của anh về tiền tài cơ bản là vô cảm.
Bọn họ giống như là người của hai thế giới, trong mắt Vân Thi Thi, tiền lương mấy ngàn mấy vạn cần tính toán chi li mà tiêu xài, ở trong mắt anh, dù nhân lên một trăm lần cũng không lọt nổi mắt xanh của anh.
Nếu để cho cô biết, lấy năng lực của anh, có thể dễ dàng khiến kinh tế một thành phố trở nên phát đạt, cô sẽ có cảm tưởng thế nào?
Để cho cô biết, anh có thể mua được hai quốc gia, không biết người phụ nữ này có thể sợ tới mức hóa đá không?
Hình như cô căn bản chưa từng đánh giá giá trị con người của anh, cũng không biết cuối cùng sự tồn tại của nhà họ Mộ có ý nghĩa thế nào.
Người phụ nữ của mình không biết người đàn ông nhà mình đáng sợ bao nhiêu, rõ ràng là một con rồng thần, trong lòng cô lại cảm thấy không có gì khác rắn trên mặt đất, việc này khiến anh có phần buồn bực.
Ngay từ đầu cô đã thể hiện dù anh có tiền cũng không liên quan mình, khi đó anh đã cảm thấy đây là một kẻ ngốc.
Sau đó, anh bắt đầu hơi hoài nghi, người phụ nữ này có phải định giả heo ăn thịt hổ không, tâm kế rất nặng, lòng dạ rất sâu, về sau anh mới phát hiện - - cô đúng là một kẻ ngu ngốc.
Cô khác những người phụ nữ tính toán tỉ mỉ kia.
Ngu dốt thì ngu dốt một chút, nhưng là, anh rất thích sự thuần khiết không tạp chất của cô.
Vân Thi Thi không biết anh tại nghĩ thầm cái gì, bỗng nhiên, lấy tay đẩy đẩy khuỷu tay anh.
"Anh đưa chi phiếu cho em, không hối hận chứ?"
Mộ Nhã Triết mỉm cười, cũng không nói.
Cô uy hiếp như thật: "Đến lúc em xài tiền của anh đến táng gia bại sản, cũng đừng trách em đó!"
"Vừa lúc, anh thiếu một người phụ nữ khiến anh phá sản."