Sợ cao còn chưa tính.
Vân Thanh Miêu dám nói nhà quá nhỏ.
Mộc Tịch ở một bên chảy mồ hôi lạnh.
Nhà nhỏ là tất nhiên!
Đây là nhà trọ, khác với nhà tự xây của nông thôn, giá nhà rất cao, dù cô ấy đi làm lâu như vậy, tiết kiệm nhiều năm, vẫn không đủ tiền mua một căn nhà.
Có thể an cư lạc nghiệp ở thủ đô, là mộng tưởng của bao nhiêu người.
Những người xem nhà, đa số, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng!
Nhưng Vân Thanh Miêu lại oán trách: "Nhà quá nhỏ".
Một căn nhà nhỏ này, mua cũng phải hai ba trăm vạn!
Cô ta dám nói nhỏ.
Vì thế, Mộc Tịch giải thích: "Giá nhà ở thủ đô rất đắt, đoạn đường này, tuy nhiên chưa nói tấc đất tấc vàng như một số con đường, nhưng giá đất cũng vô cùng cao. Cho nên... Tiền thuê cũng rất cao. Nghe nói, tiền thuê là Thi Thi cho thanh toán trước cho các cô, thu nhập của cô cũng không cao, cho nên, lúc tìm nhà, tôi mới tìm nơi này."
Nói xong, Mộc Tịch vẫn còn không quên cảm thán: "Công việc của Thi Thi mới vừa tiến triển không lâu, cho nên, tôi cũng chỉ muốn giảm nhẹ áp lực của cô ấy mà thôi!"
Lúc này, Vân Thi Thi không có mặt.
Tương Ngọc là người bắt đầu, bà ta nói với vẻ rất đương nhiên: "Ha ha! Tôi là thím của cô ta, cô ta tốt với tôi một chút, không phải là nên hả? Chúng tôi hiếm khi tới thủ đô, mọi chuyện chưa chuẩn bị xong, cô ta giúp chúng tôi một chút, cũng là lẽ đương nhiên!"
Mộc Tịch nhíu chặt mày.
Tương Ngọc này, nói chuyện đúng là không khách khí chút nào!
Cô thật không ngờ, vì bà ta là thím của Thi Thi, nên Thi Thi phải làm trâu làm ngựa cho bọn họ hả?
Dựa vào cái gì chứ?
Tiền thuê nhà đối với Thi Thi mà nói, tuy không tính là gì, nhưng bọn họ lại không khách khí như vậy, một câu cảm ơn cũng không có.
Tuy nói lấy tính cách Thi Thi, không ham chút cảm ơn nhỏ nhoi của bọn họ, nhưng xem sự giúp đỡ và ân huệ, lòng tốt và lương thiện của người khác như chuyện đương nhiên, quá không đạo lý rồi!
Mộc Tịch không hài lòng, nhưng ngại thân phận bọn họ, cũng không châm chọc.
Tương Ngọc: "Tiền thuê nhà bao nhiêu
vậy?"
Mộc Tịch nói: "Đại khái cần bốn năm ngàn!"
"Bốn năm ngàn?!"
Tương Ngọc hít vào một hơi, "Đắt như vậy?!"
Mộc Tịch thấy bà ta nói như vậy, còn tưởng rằng bà ta ít nhiều cũng biết thông cảm Thi Thi một chút, lại không nghĩ tới câu kế tiếp của bà ta, khiến cô tức giận đến không còn lời nào để nói.
"Ôi! May mà là Thi Thi nhận lời sẽ giao tiền thuê nhà trước giúp chúng ta, bằng không, đắt như vậy, chúng ta đâu có thuê nổi?"
Bên cạnh bà ta, Vân Thanh Miêu cũng lo lắng nói: "Mẹ, nếu không bảo Thi Thi giao tiền thuê nhà một năm trước, dù chúng ta làm việc, tiền thuê nhà cao như vậy, cũng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi!"
"Đúng vậy! Với chị Thi Thi mà nói, tiền thuê nhà một năm, hẳn là không có áp lực gì! Mẹ, mẹ đi nói đi, chắc chắn chị sẽ đồng ý!" Vân Cầm Lệ cũng đề nghị.
Tương Ngọc gật gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Ba mẹ con này vô liêm sỉ như vậy, khiến kêu Mộc Tịch mở rộng tầm mắt.
Cô tiếp lời: "Công việc của Thi Thi vừa khởi sắc, các người bảo cô ấy thanh toán một năm, việc này... Thím à, thím cũng nên thông cảm cho Thi Thi một phen chứ."
Tương Ngọc bỗng nhiên nhíu mày, hơi tức giận.
Vân Thanh Miêu nói: "Mới vừa khởi sắc? Hẳn là không phải! Tôi thấy điều kiện của cô ta vô cùng tốt, có xe hơi nữa! Tôi thấy chắc chắn thu nhập của cô ta rất cao! Bằng không, sao chạy nổi xe hơi?"
Mộc Tịch nói thầm trong lòng: Chạy xe gì liên quan gì tới các người!
Dù chạy Porsche, cũng không có nghĩa vụ nuôi các người!
Đúng là thân thích cực phẩm!