Tương Ngọc sắc mặt khó coi hẳn lên.
Ở đây mà cô cũng dám lên mặt cãi.
Vân Thi Thi cười nói: “Cháu còn có việc, cháu đi trước, tạm biệt!”
Nói xong, cô lập tức rời đi.
Mới vừa ra khỏi cửa, Vân Thanh Miêu đã chạy từ trong phòng ngủ ra, nắm lấy cánh tay Vân Thi Thi kéo lại, hốt hoảng nói: “Thi Thi… Thi Thi! Hành lý của em đang ở trên xe chị đúng không?”
“Trên xe chị không có hành lý của em!”
Nói xong, Vân Thi Thi nhăn mặt: “Có gì không?”
“Em thiếu mất một túi hành lý, không biết nó ở đâu mất rồi!?”
Vân Cầm Lệ vừa nghe thấy liền vội vàng lên tiếng: “A, có phải cái túi hành lý màu đen không?”
“Đúng rồi!”
“Cái ví của em ở bên trong, trong ví còn 2000 tệ!”
Vân Thanh Miêu gấp đến độ muốn khóc: “Đâu chỉ có ví của em, trong đó còn có ví và quần áo của chị nữa!”
Nói xong, cô ta lo sợ như kiến bò trên chảo nóng.
“Lúc nãy khi rời khỏi nhà trọ, chị có mang theo không?”
“Không… chẳng lẽ để quên hành lý ở đó rồi?”
Vừa dứt lời, Vân Thanh Miêu năn nỉ nói: “Thi Thi à, chị có thể đưa em về nhà trọ đó để tìm hành lý không?”
Vân Thi Thi nói: “Chị có việc rồi!”
Cô không muốn quản nhiều chuyện của người khác, cô cũng không muốn phí thời gian với mấy người này làm gì.
Vì thế, Vân Thi Thi lấy ra một tờ danh thiếp, đưa đến, nở nụ cười tao nhã tuyệt đẹp: “Đây, trên này có ghi địa chỉ khách sạn, mấy người tự đón xe đến đó mà tìm đồ”.
Vân Thanh Miêu nghe xong thì ngớ người: “Chị không thể đưa em về đó sao? Đón xe đi từ đây đến đó… rất mắc tiền!”
“Chẳng đi xe chị thì không tốn tiền xăng chắc!?”
Vân Thi Thi nghe xong nhăn mặt nói: “Thanh Miêu, trên người chị cũng đâu có tiền đâu, lúc rời khỏi nhà trọ chị cũng đã thay hai người trả tiền rồi mà, giờ hai người tự bỏ tiền ra để đón xe đến đó, khó lắm sao?”
Nói xong, cô quay sang chào Tương Ngọc một tiếng, rồi đi theo sau Mộc Tịch, thẳng một đường rời đi.
Trước cửa,
Vân Thanh Miêu tức đến xanh mặt.
“Đồ nhỏ mọn! Một chiếc Mercedes-Benz lớn như vậy mà cũng tiếc tiền xăng sao? Đúng là keo kiệt mà!”
Vân Cầm Lệ cũng tức giận nói: “Cái cô Vân Thi Thi này, đúng là cao ngạo quá mà! Cầu xin hết lời, chỉ muốn đi nhờ chiếc xe trăm vạn tệ một tí thôi mà cũng không cho, bảo tiếc tiền xăng, rốt cuộc cô ta có coi chúng ta là người một nhà không vậy?”
Tương Ngọc: “Thôi được rồi! Mỗi đứa nhịn vài câu đi! Giờ cứ đi sắp xếp đồ đạc trước đi đã, có gì để tối nói!”
Bà ta dĩ nhiên cũng rất tức giận, bà ta đi về phía ghế salon, cầm lấy tờ hợp đồng, đọc thoáng qua.
Một năm tiền phòng, toàn bộ đều đã được trả.
Một lần nữa, bà ta thầm cảm thán về Vân Thi Thi.
Xem ra…
Cô gái này, trong tay có không ít tiền.
Vài vạn tệ, trong nháy mắt đã được trả hết, xem ra, cô cũng giống người có tiền đấy chứ!
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ ở trong phòng sắp xếp quần áo đồ đạc, vừa làm vừa nói nhỏ với nhau: “Cầm Lệ, lúc nãy em có nghe cái người bằng hữu của Vân Thi Thi nói chuyện không? Hình như Thi Thi ở trong đoàn làm phim quay phim á!”
“Chị, em có nghe qua rồi! Chị nói xem, có phải Vân Thi Thi đang làm diễn viên không?”
“Chị cũng nghĩ thế, xem cô ta đi, vung tay cho chúng ta số tiền lớn như vậy, chứng tỏ trên người cô ta có không ít tiền! Chị còn nghe nói, làm diễn viên rất dễ kiếm tiền, chỉ cần đóng một quảng cáo thôi cũng có vài trăm vạn rồi!”
Vân Cầm Lệ nghe xong sợ đến líu lưỡi: “Thiệt hay giỡn vậy?”
“Thiệt đó! Chị có lừa em bao giờ!”
Vân Thanh Miêu hừ lạnh một tiếng, liếc trái liếc phải, rồi chắc chắn nói: “Chị nói thật đó!”