Những nhân vật này đều sống trong quyền thế nhiều năm, đùa bỡn ra gió tanh mưa máu, đều vô cùng cay độc, không phải một người, lần đầu tiên bọn họ không nhận ra, nhưng nhìn lần thứ hai, liền có thể nhìn ra một chút chuyện ẩn ở bên trong!
Thằng nhóc này, hiển nhiên không phải Mộ Dịch Thần.
Như vậy...
Sẽ không phải là đứa bé nhà họ Mộ lưu lạc bên ngoài kia chứ?!
Nghe nói, tên là Vân Thiên Hữu!
Mộ Thục Mẫn không biết rõ tình hình về Vân Thiên Hữu, vẫn là Mộ Yến Thừa ở bên cạnh nói vài câu, lúc này bà ta mới lĩnh ngộ, nhưng mà theo sát, là tự nhiên sinh ra cảm giác cảnh giác.
Đứa bé này, ở trong mắt bà ta, là người ngoài.
Bà ta sẽ không tiếp nhận!
Tuy nói Vân Thiên Hữu là con của Mộ Nhã Triết, dựa theo đạo lý mà nói, đứa bé này mất mà được lại, đối với nhà họ Mộ mà nói, hẳn là một chuyện vui, nhưng mà bây giờ tầm mắt từ trên xuống dưới nhà họ Mộ, đại khái không ai muốn như vậy!
Vì cái gì?!
Bởi vì đứa bé này đã lưu lạc bên ngoài, không thân với người nhà họ Mộ.
Lại thêm, người phụ nữ phía sau cậu, luôn là kẻ thù từ trên xuống dưới nhà họ Mộ.
Gia tộc giống nhà họ Mộ, đối với một người không quyền không thế, không có bất kỳ bối cảnh gia đình, là không thích hợp.
Nếu sau lưng Vân Thi Thi có chút chút bối cảnh, nhà mẹ lớn mạnh, có thể được bọn họ tán thành.
Nhưng mà, Vân Thi Thi không có bất kỳ bối cảnh gì, bởi vậy trong mắt bọn họ, là người ngoài.
Như vậy đứa bé này, tất nhiên cũng sẽ không đạt được tán thành của họ.
Hữu Hữu tùy ý Mộ Nhã Triết ôm, con mắt quét qua phòng khách một vòng, thu hết những cảnh giác hoặc hoài nghi không có thiện ý vào mắt, trong lòng nghĩ lại, đã làm một chút chuẩn bị tâm lý!
Ánh mắt những người này giống như chẳng phải thân mật!
Giống như một gia tộc lớn mạnh cổ xưa, khi thấy kẻ địch xâm lấn tộc, nhìn chằm chằm, thậm chí có tia địch ý không rõ.
Xem ra, cậu rất không được hoan nghênh.
Chẳng qua cũng không sao,
lần này cậu tới, là bởi vì đáp ứng cha.
Cha nói với cậu, muốn dẫn cậu về nhà họ Mộ, công bố thân phận của cậu.
Phản ứng đầu tiên của bánh bao nhỏ chính là: "Mẹ đâu? Cha cũng sẽ công bố thân phận của mẹ sao?"
Mộ Nhã Triết thẳng thắn: "Bây giờ không phải thời điểm!"
Hữu Hữu cũng hiểu, cha con ăn ý, thường thường một số thời khắc, một ánh mắt, một câu, liền có thể ngầm hiểu tâm tư lẫn nhau.
Sở dĩ cậu ngầm đáp ứng trở về, là bởi vì, trong lòng của cậu cũng hi vọng, chính mình có thể có thân phận danh chính ngôn thuận, chí ít bên ngoài, có thể thản nhiên nói cho những người kia, Mộ Nhã Triết là cha của cậu, không cần kiêng kị cái gì, càng không cần gánh vác danh phận con riêng không thấy ánh sáng!
Nhưng mà trong lòng rõ ràng, cậu đến, chưa chắc là người nhà họ Mộ sẽ hoan nghênh!
Xem xét, quả thật như thế.
"Cha, thả con xuống."
Hữu Hữu thì thầm nói.
Mộ Nhã Triết nhìn cậu một cái, liền cúi người, thả cậu xuống dưới đất.
Mộ Lâm Phong nhìn thoáng qua Hữu Hữu, đã thấy đứa bé này xoay người, không chút luống cuống nhìn họ, tay nhỏ khéo léo đặt sau lưng, trên gương mặt tinh xảo như ngọc, đột nhiên hiện lên nụ cười tự tin mà kiêu căng.
Cậu mặc âu phục, ưu nhã lễ độ, nổi bật lên nghiêm chỉnh giống như một thân sĩ tâm tư thành thục.
Đồng thời mỉm cười, cậu không chút rụt rè ngẩng đầu, không có một tia kính sợ, tuổi còn nhỏ, kế thừa khí thế mạnh mẽ như vương giả của Mộ Nhã Triết, giống như trong thân thể nho nhỏ của cậu, giấu kín một loại hơi thở đáng sợ.