Vân Thi Thi có phần ngoài dự kiến: "Quà sao? Là quà gì thế?"
Cung Kiệt lười biếng đưa tay chống má, chớp chớp mắt nhìn cô: "Chị mở ra nhìn xem!"
"Được!"
Vân Thi Thi vô cùng cẩn thận mở hộp quà ra, nhìn thấy một cái đồng hồ Omega rất tinh xảo. So với đồng hồ nam thì đồng hồ nữ có vẻ nhẹ nhàng và tinh tế hơn, nhưng trên mặt đồng hồ lại khảm kim cương, lộ ra hết sự xa hoa của nó.
Đồng hồ Omega vô cùng đắt đỏ và xa xỉ.
Đối với Vân Thi Thi mà nói, món quà này đương nhiên là rất đáng quý!
"Cái này... có phải là rất đắt không?" Vân Thi Thi hơi nhíu mày, không muốn anh tiêu pha lãng phí như vậy.
Cung Kiệt khẽ nhướng mày, bật cười: "Chị, chị còn nhớ không? Chiếc đồng hồ này là món quà mà em đã hứa sẽ tặng cho chị."
Anh vừa dứt lời, Vân Thi Thi lập tức nhớ ra, thì ra anh tặng chiếc đồng hồ này là có nguyên do.
Lúc Vân Thi Thi còn nhỏ từng có một cái đồng hồ Omega, đó là vật Mộ Khuynh Thành đeo trên người, bởi vì cô rất thích nên mẹ mới đeo lên tay cho cô.
Cô cực kỳ thích chiếc đồng hồ này, không dám mang đi chơi, lúc nào cũng hết sức nâng niu.
Nhưng có một lần, Cung Kiệt lén lút mang chiếc đồng hồ cô đặt ở trong ngăn kéo ra ngoài chơi, kết quả lại không cẩn thận mà đánh mất, anh chột dạ nên không dám nhắc tới.
Mãi cho đến khi Vân Thi Thi tìm không ra đồng hồ của mình mới đau lòng bật khóc, Cung Kiệt đành bất đắc dĩ ôm cô vào lòng, vừa hối hận lại vừa luống cuống tay chân, chỉ có thể dỗ cô: "Thi Thi đừng khóc! Về sau chờ Tiểu Kiệt có tiền thì sẽ mua cho Thi Thi chiếc đồng hồ tốt nhất thế giới!"
Lúc này cô mới chịu nín khóc, còn nói: "Đây là em đã đồng ý với chị rồi đấy, không thể nói mà không giữ lời đâu!"
Việc này đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức cô đã quên mất, thế nhưng anh vẫn ghi nhớ trong
lòng.
Lần này anh ra nước ngoài là để hộ tống một lô hàng lớn, lúc đến châu Âu thì mua được chiếc đồng hồ này.
Đối với Cung Kiệt hiện giờ mà nói, giá trị của một chiếc đồng hồ không nằm ở việc nó đắt thế nào, mà nằm ở chỗ cô có thích nó không.
Đối với Vân Thi Thi mà nói, có thích hay không, không nằm ở bề ngoài đẹp đẽ hay giá cả đắt đỏ của nó, chỉ cần là đồ Cung Kiệt đưa, cô chắc chắn sẽ thích.
Vân Thi Thi cầm chiếc hộp lên, nhìn chiếc đồng hồ bên trong đó, trên mặt tràn ngập cảm giác hài lòng và vui vẻ.
Cung Kiệt cười, thấy cô nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ thì biết rõ cô thích nó.
Vì vậy, anh dịu dàng nói: "Nào, để em đeo cho chị."
Ngay sau đó, anh liền cầm lấy chiếc đồng hồ, sau khi điều chỉnh dây đeo thì nâng cổ tay cô lên, cẩn thận đeo chiếc đồng hồ cho cô.
Cung Kiệt cúi đầu, tỉ mỉ chỉnh lại dây đeo cho vừa tay cô, Vân Thi Thi bật cười: "Khi đó chị chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ em vẫn còn nhớ rõ! Chị tưởng em đã quên rồi chứ!"
"Làm sao em quên được! Những chuyện em đã từng đồng ý với chị, em đều nhớ rất rõ!"
Cung Kiệt dừng một chút, nâng mắt lên, ánh mắt sáng rực, anh cười rộ lên, khóe mắt cong cong rất đẹp: "Em còn nhớ rõ, em đã đồng ý với chị, bao giờ chị lấy chồng, em nhất định sẽ tự tay nắm tay chị, giao lại cho người đàn ông của đời chị."
Vân Thi Thi bỗng nhiên giật mình, cô không khỏi nâng mắt lên nhìn anh chăm chú, lại thấy anh cúi đầu xuống chỉnh giờ giấc trên đồng hồ cho cô.
"Tiểu Kiệt, nếu như chị muốn kết hôn, em sẽ chúc phúc cho chị chứ?"
Cô cẩn thận cất tiếng hỏi.
Chỉ là, cô vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Cung Kiệt đột nhiên cứng ngắc, động tác trên tay cũng dừng lại.