“Vân Thi Thi?!”
Cô ta vừa mở miệng ra gọi, Vân Thi Thi cả người liền cứng đờ, cô biết cô không thể lừa được ánh mắt sắc bén của Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã cười gian xảo, sau đó đi đến trước mặt cô, đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống: “Trùng hợp quá vậy? Cô mà cũng đến mấy cửa hàng kiểu này sao?”
Vân Thi Thi không thèm để ý đến cô.
Tống Ân Nhã không quan tâm đến sự lạnh nhạt của cô, nhìn cô từ đầu đến chân, mỉa mai nói: “Cô nghe câu ‘oan gia ngõ hẹp’ chưa? Ha ha ha, tôi không nghĩ hôm nay lại có thể gặp được cô! Thế giới này, đúng là đi đâu cũng có tiểu nhân cản đường ngán chân nhỉ.”
Vân Thi Thi hơi bực bội.
Câu này phải là cô nói mới đúng chứ.
Thế giới này đúng là lắm tiểu nhân thiệt, đi đâu cũng gặp người chướng mắt cả!
Không khí xung quanh lạnh hết cả lên, nhân viên đi ra, đưa cho cô bọc đồ, sau đó cúi người cung kính nói: “Thưa bà, của bà đây ạ! Cho hỏi bà muốn thanh toán bằng tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
“Quẹt thẻ giúp tôi, cảm ơn!” Vân Thi Thi khách sáo nói.
Nói xong, cô đứng lên, xem Tống Ân Nhã như không khí, trực tiếp lướt qua, đi đến quầy tính tiền, lấy từ ví ra một cái thẻ.
Nhân viên đang định cầm lấy thẻ, Tống Ân Nhã đã lên tiếng chê cười: “Mua tây trang hả? Ha ha ha? Đừng nói là dùng tiền của anh Mộ để mua nhé!?”
Vân Thi Thi vẫn không nói gì.
Tống Ân Nhã thấy cô không nói gì, giống như cô ta đang bị Vân Thi Thi xem thường, nên càng muốn chọc tức cô: “Sao? Cô nghĩ mua tây trang là khiến anh Mộ vui sao? Đó là thủ đoạn lấy lòng anh ấy của cô à? Cô không thấy chiêu đó quá cũ rồi sao, nếu là tôi, tôi sẽ không làm thế đâu! Vì thôi biết, anh Mộ sẽ không thích!”
Vân Thi Thi không thèm quan tâm, đưa thẻ đến cho nhân viên quầu thu ngân.
Nhân viên đứng một bên nghe Tống Ân Nhã nói thế thì có hơi bất ngờ.
Họ cảm giác được, mối quan hệ giữa hai người có vẻ rất không tốt.
Vân Thi Thi thấy
nhân viên vẻ mặt ngạc nhiên đứng ngây người ra, cô liền nhắc: “Cô có sao không? Quét thẻ giùm tôi!”
Nói xong, cô đưa thẻ đến trước mặt nhân viên.
Tống Ân Nhã thấy cô không thèm chú ý đến mình, thì trong lòng cảm thấy uất giận không thôi, nhưng cô ta biết đây là trường hợp cố kỵ, nên cô ta cố kìm nén.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tâm lại, sau đó cô ta mở miệng nói: “Bộ tây trang này, chắc là mua cho anh Mộ nhỉ? Mà cô đó, cô thật không biết xấu hổ mà, miệng lúc nào cũng nói tự mình xài tiền của mình, tự mình tự lo cho mình được! Ha ha ha, nói thì nói thế, nhưng tay thì vẫn cầm lấy thẻ của anh Mộ đi xài đủ thứ! Đúng là bao nuôi đây mà, cô không biết tự trọng sao?”
Giọng của cô ta mỗi lúc một cao, tuy không to lắm nhưng vẫn đủ cho tất cả mọi người trong cửa hàng nghe rõ mồn một.
Nhân viên trong cửa hàng ai cũng nghe không sót một chữ nào, nghe rõ cả thanh âm chanh chua chế nhạo của cô ta.
Trước mặt bao nhiêu người, hạ nhục cô không lưu tình, đúng là muốn chọc giận Vân Thi Thi đây mà.
Nhân viên ai cũng cúi đầu, không ai muốn dính vào vụ việc của hai người, ai làm việc đó, quẹt thẻ xong lập tức trả lại cho cô.
Vân Thi Thi cất thẻ đi, cầm lấy tây trang, xoay người định bỏ đi.
Tống Ân Nhã thấy cô vẫn không thèm để ý đến mình, còn định bỏ đi. Cô ta liền xông lên, chặn lại đường đi của Vân Thi Thi. Vân Thi Thi vẫn tiếp tục tiến lên, không thèm để ý, đạp luôn gót giày vào mũi chân của Tống Ân Nhã.
“Ui da…”
Tống Ân Nhã đau đến mức la lên một tiếng, mặt đau khổ, nắm mạnh lấy cổ tay của Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi hất tay cô ta ra, lạnh lùng xoay người lại, không hề sợ hãi một chút nào.
“Tống Ân Nhã, cô đủ chưa?”