Nếu điều tra chuyện này một phen, có thể để con nhóc này hết hi vọng với Mộ Nhã Triết, như vậy có lẽ là một chuyện đáng mạo hiểm!
Vì thế Tống Vân Tích gọi một cuộc điện thoại, gọi cho một người bạn có quan hệ rất tốt, hơn nữa còn dặn dò chuyện này.
Đầu bên kia vừa nghe nói muốn điều tra Mộ Nhã Triết, lập tức hoảng hốt.
Dù sao bất luận ở lĩnh vực gì, ba chữ Mộ Nhã Triết là cái tên như sấm bên tai, người bình thường vừa nghe thấy tên này, trái tim liền kính sợ.
Tống Vân Tích giải thích, chỉ cần tra một phen, tình hình hôn nhân của Mộ Nhã Triết, những thứ khác không cần.
Vừa nghe chỉ cần điều tra tình hình hôn nhân, đầu bên kia gật đầu đồng ý luôn.
Một lúc sau, di động Tống Vân Tích có một tấm hình được gửi đến.
Là dùng cameras trong di động chụp ảnh, trong ảnh chụp, là một giao diện hệ thống, tình hình hôn nhân của Mộ Nhã Triết, trên tư liệu hiển thị đã kết hôn, mà vợ điền ba chữ rõ ràng “Vân Thi Thi”!
Tống Vân Tích thấy, trong lòng trái lại thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động đến tay Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã nhận lấy di động nhìn xem, sửng sốt vài giây, đột nhiên giống như thoát một nửa sức lực, linh hồn lạc phách ngồi trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi.
Tống Vân Tích nói: “Lần này em có thể hết hi vọng rồi! Chú Mộ thật sự kết hôn rồi…”
Còn chưa dứt lời, Tống Vân Tích thoáng nhìn Tống Ân Nhã đột nhiên mím chặt môi, nước mắt lập tức tràn mi mà ra, khóc lóc!
“Em không tin! Em thật sự không tin… Hu hu hu… Không có khả năng! Điều này sao có thể? Anh Mộ… Sao anh Mộ có thể kết hôn được chứ? Gạt người, đây đều là gạt người! Hu hu hu…”
Tống Ân Nhã yếu ớt, suy sụp và bất lực khóc, giống như bừng tỉnh khi thế giới sụp đổ, tận thế xuất hiện.
Hình ảnh này hoàn toàn phá hủy tất cả phòng tuyến tâm lý của cô ta!
Cô ta có cảm giác mặt mình bị đánh vài cái tát nóng rát!
Quả nhiên Vân Thi Thi không nói dối.
Bọn họ thật sự
kết hôn rồi?
Nhưng mà cô ta không nghĩ ra, sao anh Mộ có thể thật lòng với cô chứ?
Anh ấy là một người lạnh lùng với tình cảm, cô ta không thể có được, dựa vào cái gì Vân Thi Thi có thể có được?
Bên tai vang lên những lời Vân Thi Thi nói - - “Chồng kiếm được để cho vợ tiêu, chẳng lẽ không phải là chuyện hiển nhiên sao? Ở đây cô có tư cách gì mà ghen tị với tôi?”
Đúng vậy! Cô ta có tư cách gì? Cô ta có tư cách gì mà ghen tị với Vân Thi Thi?
Dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh Mộ!
Tống Ân Nhã đau lòng khóc, Tống Vân Tích không đành lòng nhìn, đi qua, ôm lấy cô ta: “Ân Nhã, anh biết em rất đau khổ! Nhưng mà hiện thực là như vậy, em nên học cách chấp nhận hiện thực đi!”
“Sao em có thể chấp nhận nổi được chứ?”
Tống Ân Nhã ấm ức hỏi lại: “Anh Mộ và cô ta kết hôn, chuyện như vậy em nên chấp nhận thế nào đây? Hu hu hu…”
“Em nên hoàn toàn hết hi vọng đi! Chuyện này em đã đồng ý với anh, Ân Nhã, em không thể nuốt lời!” Tống Vân Tích nói.
Tống Ân Nhã im lặng cắn môi, ánh mắt trong nháy mắt tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi.
Cô ta âm thầm nắm chặt tay, trong lòng chỉ có âm thanh không ngừng vang vọng: Cô ta không chiếm được, ai cũng đừng hòng chiếm được!
Vân Thi Thi, cô rất đắc ý phải không?
Cho rằng chiếm được anh Mộ, giống như chiếm được toàn bộ thế giới có phải không?
Ha ha!
Cô ta không chiếm được trái tim, không chiếm được người, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến tranh giành!
Bất luận là ai, đều giống nhau cả thôi!
Trong lòng Tống Ân Nhã âm thầm oán hận như vậy…