Hữu Hữu không còn gì để nói: “Mẹ cháu kết hôn, cậu có gì mà khổ sở?”
Nói xong, cậu có chút hoài nghi nghiêng đầu liếc anh một cái, ghét bỏ hỏi: “Không phải là cậu có chứng cuồng yêu chị gái đấy chứ?”
Cung Kiệt nhíu mày, trình độ ngữ văn của anh dĩ nhiên là rất tốt, nhưng mà quanh năm ở nước ngoài, một chút từ ngữ lạ, anh lại thấy khó hiểu.
Ví dụ như là chứng cuồng yêu chị gái…
Có ý gì đây?
Hữu Hữu lại ghét bỏ anh ở trong lòng, phiên dịch thành tiếng anh.
Vẻ mặt Cung Kiệt kinh ngạc, lập tức suy nghĩ một phen, trả lời: “Có một chút…”
Hữu Hữu lại càng ghét bỏ.
“Trong cảm nhận của cậu, cả đời này trong lòng cậu chỉ có hai người phụ nữ quan trọng nhất. Một là bà ngoại cháu, còn lại là mẹ cháu.”
“Nếu mẹ là người mà cậu yêu quý, như vậy, mẹ nhận được hạnh phúc, cậu không thấy nên vì mẹ cảm thấy vui vẻ sao?” Hữu Hữu nói.
Cung Kiệt có chút mất mát: “Chị ấy sẽ hạnh phúc sao?”
“Điểm này cậu không làm chủ được, giống như vậy, cháu cũng không làm chủ được. Nhưng mà cháu nghĩ, mỗi lần mẹ lựa chọn, mẹ đều sẽ suy nghĩ tường tận! Cho nên cháu tin tưởng vào lựa chọn của mẹ!”
Hữu Hữu đột nhiên thở dài một tiếng, ra vẻ người lớn vỗ vỗ vai Cung Kiệt, giống như lây nhiễm chút mất mát của anh.
“Kỳ thật lúc biết mẹ và cha sắp đính hôn, tâm tình của cháu cũng cực kỳ phức tạp. Cho nên cháu có thể hiểu cậu.”
Cung Kiệt nghe vậy, nghi hoặc nhíu mày: “Tâm tình phức tạp sao?”
Ngay sau đó, khóe môi Cung Kiệt giật giật, ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu: “Không phải là cháu có chứng cuồng yêu mẹ đấy chứ?”
Hữu Hữu nhíu mày: “Mẹ là bảo bối của cháu, là bảo bối quý giá nhất trên thế giới này.”
Ngồi sau xe, một người cuồng chị một người mẹ là bảo bối, nhìn nhau, yên lặng thở dài, hiểu nhau không cần nói, tội nghiệp giúp đỡ nhau liếm miệng vết thương.
Hữu Hữu mở lòng, yên lặng khạc ra nước đắng: “Từ khi cháu sinh ra liền cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau! Cho dù khổ sở, chỉ cần có thể ở bên cạnh mẹ, cháu trời không sợ, đất cũng không sợ…”
Cung
Kiệt cũng cảm động lây, “Từ khi cậu sinh ra, cũng cùng chị gái sống nương tựa lẫn nhau! Cho dù khổ sở, chỉ cần có thể ở bên cạnh chị ấy, cậu cũng không sợ hãi.”
Ánh mắt Hữu Hữu đột nhiên trở nên hung ác: “Nhưng mà không có nghĩ tới, đột nhiên có một người đàn ông nhảy ra giữa đường.”
Cung Kiệt cũng cùng chung mối thù: “Đoạt đi chị gái của cậu…”
Hữu Hữu nắm tay lại: “Người này tuyên bố muốn cướp đi mẹ cháu, cháu coi là tình địch.”
Cung Kiệt lo lắn: “Nhưng anh ta là người đàn ông mà chị gái yêu.”
Hữu Hữu bực tức nói thầm: “Cháu còn phải gọi ‘Tình địch’ này một tiếng ‘Cha’ …”
Cung Kiệt lại lắc đầu: “Nhưng ta không thể tiếp nhận được anh rể này…”
Hai người đột nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn chăm chú nhau, đột nhiên lại yên lặng thở dài một tiếng, nói ra cùng lúc, ôm nhau cùng một chỗ, tinh thần chán nản giúp nhau liếm miệng vết thương.
“Cháu cảm thấy mẹ kết hôn, cháu giống như mất đi một nửa linh hồn rồi.”
“Cậu cũng cảm thấy thất tình rồi…”
“Nhưng mà mặc kệ như thế nào, chỉ cần là lựa chọn của mẹ, cháu đều…” Hữu Hữu xiết chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu đều chúc phúc!”
Chỉ là ánh mắt giống như con thú nhỏ bị thương.
Cung Kiệt nhìn chăm chú: “Hữu Hữu, lễ đính hôn của mẹ cháu, cậu có nên đi hay không?”
“Cậu, thứ cho cháu nói thẳng, cậu có phải cuồng chị thời kỳ cuối rồi không…” Hữu Hữu yên lặng hỏi.
“…”
“Cháu cảm nhận được, nếu là mẹ lựa chọn, cậu là người thân của mẹ, nên ôm ấp lấy chúc phúc, không phải sao?”