Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Anh Không Cần Quan Tâm Của Em


trước sau

Mẫn Vũ thấy tình hình giằng co lúc này, nhất thời xấu hổ, anh ta cũng là một người hiểu được tình thế, thấy tình hình không đúng, yên lặng rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

Giờ phút này, trong văn phòng to như vậy, chỉ còn hai người Tống Ân Nhã và Mộ Nhã Triết.

Thấy Mẫn Vũ không còn ở đây, lúc này Tống Ân nhã mới hoàn toàn buông xuống kiêu căng của cô chủ, cầu xin anh tha thứ!

“Anh Mộ… Thực xin lỗi! Anh đừng hiểu lầm, không phải… Không phải em cố ý điều tra anh đâu!”

Tay chân Tống Ân Nhã luống cuống giải thích, ý đồ làm dịu đi không vui của anh.

Nhưng mà sắc mặt Mộ Nhã Triết càng lúc càng trong veo và lạnh lùng hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, làm cô ta cảm thấy có chút xa lạ!

Môi mỏng của Mộ Nhã Triết hé mở, nhưng mà cực kỳ lạnh lùng: “Không phải cố ý điều tra, đó chính là điều tra rồi!”

“Em…”

Tống Ân Nhã khó có thể phản biện, xoắn xuýt cắn môi im miệng, trong lúc này mâu thuẫn không thôi.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Tống Ân Nhã, anh cảnh cáo em, anh kết hôn hay không, cùng ai kết hôn, cũng không phải chuyện em có tư cách quản! Tinh lực này nên đặt lên những nhân vật khác ấy!”

“Anh Mộ, sao anh lại có thể nói như vậy?” Tống Ân Nhã vừa tức giận lại ấm ức, ánh mắt đều đã đỏ một vòng, hốc mắt có chút ẩm ướt, hàm chứa nước mắt trừng anh, “Không phải là em quan tâm anh sao?”

Mộ Nhã Triết trầm giọng trách mắng: “Anh không cần loại quan tâm này!”

“…” Tống Ân Nhã như bị sét đánh ngớ người ra.

Đôi mắt Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, giống như lưỡi dao sắc bén, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ đâm cô ta thương tích đầy mình.

Đôi môi mỏng của anh khẽ động, giọng nói giống như băng tuyết, trong nháy mắt làm máu người ta đông cứng lại.

“Có phải từ trước đến nay anh cưng chiều em quá rồi không? Cho nên em ỷ vào sủng mà kiêu, thế cho nên làm việc, cũng không bận tâm là có đúng mực hay không?”

“Em… Có thể là em quan tâm quá bị loạn, nhưng mà anh Mộ, em có thể có
ý xấu gì với anh sao? Anh kết hôn cũng không nói cho em biết một tiếng! Cho dù là cơ hội chúc phúc cũng không cho em sao?”

“Nói cho em, em sẽ chúc phúc anh sao?” Mộ Nhã Triết không tin lý do thoái thác của cô ta. Chỉ là lấy cớ mà thôi!

Anh còn có thể không biết, cô ta có tâm tư gì với anh sao?

Từ chuyện lần đó đến nay, đối với cô ta, anh cảm thấy xa lạ rất nhiều, bất luận là gọi điện hay nhắn tin, anh đều coi như không nghe thấy, làm như không phát hiện ra.

Nhiều lần Tống Ân Nhã đến Mộ thị tìm anh, đều không gặp được hoặc bị Mẫn Vũ cản trở về.

Cố ý xa cách cô ta, là vì - -

Thứ nhất, cho dù đến bây giờ anh cực kỳ cưng chiều Tống Ân Nhã, vẫn coi cô ta như em gái ruột mà đối xử, nhưng mà cho dù quan hệ thân mật bao nhiêu, phàm đề cập đến tổn thương Vân Thi Thi, bất luận là ai, anh đều không thể tha thứ!

Thứ hai, Vân Thi Thi không thích Tống Ân Nhã, cho dù không nói, cũng từng bày tỏ không để ý, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của cô, Mộ Nhã Triết lạnh lùng với cô ta rất nhiều, cho dù Tống Ân Nhã chủ động liên hệ, anh cũng đều đối xử lạnh nhạt.

Hơn nữa, qua chuyện lần đó, anh thất vọng rất nhiều về Tống Ân Nhã, đối với cô ta có rất nhiều bất mãn, nhưng mà kiêng nể mặt mũi nhà họ Tống, anh không có áp dụng biện pháp gì, nhưng không có nghĩa là anh không thể nhắc lại chuyện cũ!

Tống Ân Nhã cẩn thận đánh giá sắc mặt anh, thăm dò nói: “Anh Mộ, anh thật sự kết hôn với người phụ nữ đó rồi sao?”

Mộ Nhã Triết nhíu chặt mày, lạnh giọng nói: “Tống Ân Nhã, không phải anh đã sớm cảnh cáo em rồi sao, thái độ đối với Vân Thi Thi tôn trọng hơn một chút! Nếu không cho dù là em, anh cũng sẽ không khách khí!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện