Chạy ra khỏi phòng, Vân Na không kịp sửa sang lại quần áo trên người liền đụng mặt đám người Dương Mị và Hàn Ngữ Yên, cùng với Lục Cảnh Điềm đang ung dung bước tới.
Tối nay là buổi tiệc hàng năm của giải trí Hoàn Vũ, cha của cô là một trong những đại cổ đông của giải trí Hoàn Vũ, dĩ nhiên cô không thể vắng mặt.
Nhưng vừa mới tới sảnh lớn, không hề nhìn thấy người mà mình nhớ thương, cô không tránh khỏi mất mát. Vì vậy cùng đám người Dương Mị đến phòng nghỉ nghỉ ngơi chút.
Ở cửa thang máy, một đám người trùng trùng điệp điệp không hẹn mà gặp Vân Na, đối diện nhau.
Vân Na trở tay không kịp sứng sờ đứng tại chỗ, cô ta vốn muốn lẳng lặng không tiếng động rời khỏi nơi này, không ngờ gặp phải bọn họ, nhất thời vô cùng xấu hổ.
Hôm nay cả người cô ta chật vật lộn xộn, phần lớn da thịt vẫn phơi bày ở bên ngoài, hiện lên những dấu vết mập mờ.
Khuôn mặt vốn được trang điểm tinh xảo giờ hốc hác không chịu nổi, thời khắc này là lúc dáng vẻ cô ta nhếch nhác nhất, lại bạo lộ trước mắt mọi người, khiến cô ta cảm thấy rất lúng túng.
Đầu tiên Dương Mị khinh bỉ quan sát cô ta, rồi hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy khinh thường.
Lý Cửu Hiền đứng bên cạnh cũng không khỏi nhíu mày.
Đường Vũ Phi mở miệng: “Đồ đê tiện, không biết xấu hổ!”
Lục Cảnh Điềm rất chán ghét, giọng nói mỉa mai: “Người đàn bà điên này từ đâu chạy tới đây?”
“Cảnh Điềm, chắc cậu không biết. Con ả này là quân trộm cắp, trộm lễ phục người khác, mưu toan trà trộn vào tiệc rượu, thấy người sang bắt quàng làm họ. Ban nãy bị Tinh Trạch lật tẩy, chắc muốn trèo cao, khiến người khác không nhận ra thủ đoạn của ả, leo lên giường nhân vật lớn nào đó!”
Vân Na nghe vậy, vừa thẹn vừa giận mím chặt môi, bày vẻ điềm đạm đáng thương, nếu là người không rõ đầu đuôi, chắc chắn sẽ mềm lòng.
Nhưng tất cả mọi người đều đã thấy bộ mặt thật của ả, đương nhiên không hề bị lừa.
Lý Cửu Hiền lúc trước rất
quan tâm cô ta cũng lộ vẻ ghét bỏ, như thể vừa nuốt phải ruồi.
Vân Na thấy vậy, càng thêm uất ức, trong lòng cực hận Dương Mị mở mồm, chỉ muốn xé rách miệng Dương Mị.
“Không phải như mọi người nghĩ đâu... Mọi người đều bị Vân Thi Thi lừa rồi! Mọi việc không như ả nói đâu...”
Vân Na bày vẻ đau lòng như sắp khóc, dáng dấp đáng thương không hề giống như đang diễn trò.
Dương Mị cười lạnh nói: “Không phải như bọn tôi nói thì là như thế nào?”
Vân Na nức nở nói: “Đều là âm mưu của Vân Thi Thi hết! Mình không có lễ phục mặc, là cô ta đưa cho mình, cô ta nói, cô ta không thích bộ lễ phục này, vì thế đưa cho mình. Không ngờ, cô ta lại nói dối là mình trộm, mình...mình thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”
Dương Mị nghe xong, nhíu mày, im miệng không nói, không biết đang suy nghĩ gì.
Hàn Ngữ Yên bên cạnh bỗng mở miệng: “Điều cô nói, là sự thật?”
“Đúng vậy! Mình vốn cũng cần phải tham gia tiệc rượu cùng đạo diễn Hà mà...”
Nhắc tới Hà Tăng Lương, trong đám người truyền đến vài tiếng chế giễu, hiển nhiên người trong giới, không ai không biết Hà Tăng Lương có đức hạnh gì. Phàm chỉ cần có quan hệ với lão, hình tượng sẽ bị giảm rất nhiều.
Vân Na càng tủi thân, nước mắt như sợi dây ngọc bị đứt không ngừng rơi, thương tâm khóc ròng: “Thật sự đấy, mọi người đừng nên chỉ tin lời nói từ một phía của Vân Thi Thi.”