Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Giải Cứu Trong Lúc Dầu Sôi Lửa Bỏng


trước sau

Nhìn thế nào cũng thấy đây mới là nhân vật chính bị bắt nạt đấy?

Vì thế, anh ta ấm giọng hỏi: "Cô gái, cô có thể nói một chút sự việc xảy ra cho tôi được không?”

Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta, theo bản năng có chút phòng bị, nhưng nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng lại lễ độ tao nhã của anh ta, cô liền mất cảnh giác, chậm rãi nói: "Tôi lái xe va phải một người, sau đó đưa người nọ vào bệnh viện, ứng tiền thuốc men, cũng làm kiểm tra tổng thể cho bà ta. Báo cáo kiểm tra có viết, não có chút chấn động cùng một vài chỗ bị bầm tím, không nghiêm trọng lắm. Cho nên, tôi nghĩ bồi thường mấy nghìn đồng là xong."

"Chấn động não nhẹ nghe ra thì nghiêm trọng, kỳ thật cũng không gây trở ngại gì. Nói chung, một cái bạt tai cũng có thể gây chấn động não nhẹ, tính sơ qua tiền dưỡng bệnh cũng không nhiều lắm. Còn vết bầm tím thì..."

Nói tới đây, Lục Cận Dự cười nói: "Ở bệnh viện, vết thương như vậy tối đa cũng chỉ cần bồi thường 300 đồng tiền là có thể giải quyết, cô bồi thường mấy ngàn coi như đã rất có trách nhiệm rồi!"

Vân Thi Thi vừa nghe anh ta nói vậy, phảng phất như gặp được cứu tinh, trong nháy mắt đôi mắt liền đỏ hồng: "Nhưng... Người nhà của người bị thương qua đây muốn tôi bồi thường năm vạn. Tôi cảm thấy yêu cầu của bọn họ thái quá, nghi là bị người ta lừa, cho nên tôi mới nói là muốn gọi điện cho công ty bảo hiểm để bọn họ giải quyết."

Lục Cận Dự hỏi: "Cô có báo cảnh sát không?"

Vừa nghe nói báo cảnh sát, người nhà bên kia không hiểu sao lại thấy hốt hoảng lo sợ, liếc mắt nhìn nhau một cái, trông có vẻ vô cùng lo lắng.

Bọn họ có ý định tiến lên, ý muốn nói điều gì đó với Lục Cận Dự.

Nhưng Lục Cận Dự lại lễ phép ngăn bọn họ lại:"Từ từ nói, được không? Mới vừa rồi tôi hỏi các người, các người không nói, hiện tại tôi không muốn nghe."

"..."

Đáy lòng Vân Thi Thi âm thầm cảm khái: Người đàn ông này bề ngoài hào hoa phong nhã, nhưng cách nói chuyện sao lại cường thế bá đạo vậy?

Lời nói ra khiến cho người ta cảm giác như trong lời nói có giấu đao, khiến người nghe cảm nhận được một loại khí thế không giận mà nghiêm.

Lục Cận Dự lại không biết trong lòng
cô đang oán thầm điều gì, quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười nói: "Cô còn chưa trả lời tôi."

"Tôi... Tôi không báo cảnh sát."

"Cô gái, cô thật ngốc, loại chuyện như thế này trước tiên nên báo cảnh sát để xử lý."

Lục Cận Dự lại hỏi: "Vậy cô có gọi điện cho công ty bảo hiểm không?"

Vân Thi Thi tức giận nói: "Tôi lấy bằng lái đã vài năm, nhưng chính thức lái xe cũng chỉ hơn một tháng, gặp phải chuyện thế này tôi thật sự có chút không biết làm thế nào."

Lục Cận Dự dở khóc dở cười: "Cô không biết, thời buổi hiện nay lái xe trên đường, có lúc sẽ không phải xe va vào người mà là người đâm vào xe sao?"

"Có ý gì?"

"Thật là cô gái ngốc nghếch. Hiện tại cô đứng sang một bên, không cần nói gì, được chứ?" Lục Cận Dự nhíu mày.

Cách nói chuyện vừa dịu dàng lại bá đạo khiến cô không khỏi nghĩ đến Mộ Nhã Triết.

Trong lòng liền nảy sinh cảm giác an toàn.

Cô cười cảm kích, quả nhiên đứng sang bên im lặng không nói chuyện.

Lục Cận Dự đi đến trước mặt mấy người kia, người nhà của người bị thương đến rất đông, mười mấy người, chỉ cần mỗi người một câu, cũng đủ dìm Vân Thi Thi chết chìm trong đống nước miếng đó, nào còn chỗ cho cô nói chuyện.

Anh nói: "Các vị an tâm một chút chớ vội nóng nảy, hiện tại, tôi đưa ra một đề nghị thế này, được không? Đã xảy ra chuyện như thế, vậy tất cả mọi người hãy cùng suy nghĩ một chút, cũng coi như vì thể diện của mấy người, hiện tại để cô đây gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, đồng thời cũng báo cảnh sát, để cảnh sát giao thông cùng công ty bảo hiểm tới phân định chuyện này, đến lúc đó, trách nhiệm của ai thì người đó phải chịu, phải bồi thường ít nhiều bao nhiêu, đều do cảnh sát làm chủ, thế nào?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện