Đây là một yếu tố tính cách của anh, một khi đã bắt tay vào làm việc là phải làm cho thập toàn thập mĩ, cố gắng tỉ mỉ tới từng chi tiết một, không có một chút tì vết nào cả, huống chi là trong việc quan trọng này, từng phân đoạn một, không cho phép mắc một chút sai lầm nào cả.
Tới ngày hôn lễ cũng vậy, anh sẽ phái ra bảo vệ để đảm bảo an toàn tuyệt đối, ngay cả ở trên đảo cũng nhất định đảm bảo an toàn.
Không có thiếp mời, nhất định không được tiến vào.
Mộ Nhã Triết đã bay tới đảo trước, ngày tiếp theo, liền phái ra máy bay tư nhân đón khách khứa tới.
Mà cô thì đang chuẩn bị làm cô dâu tương lai, cũng được chuẩn bị một máy bay riêng để đưa rước.
Cô cảm thấy tò mò, nên hỏi Mộ Nhã Triết, anh tỏ ra thần bí trả lời: "Em là cô dâu của anh nên phải đảm bảo bí mật đến cùng mà."
Vân Thi Thi bị anh chọc cho bật cười.
Nằm ở trên giường, trằn trọc, cô ôm đầu gối, hồi tưởng lại thời gian trước đây, kể từ lúc hai người quen nhau, từng chút một, từng hình ảnh ùa về, làm cho cô cảm thấy hiện tại như là một giấc mơ vậy!
Vận mệnh thay đổi liên tục, giống như trời sinh cô đã may mắn gặp được anh, đấy là định mệnh cả một đời của cô.
Lần đầu gặp nhau, anh là "ông chủ" của cô, mà cô chỉ là người giúp anh sinh con, lần đầu tiên gặp, cũng là lần đầu tiên cô hiến dâng tất cả cho anh, một chút cũng không giữ lại gì cho bản thân cả.
Xuất phát từ hoàn cảnh éo le, đó cũng là điểm thấp hèn nhất trong cuộc sống của cô.
Nhưng sau khi trải qua một đêm kia, người đàn ông làm cô sợ hai tận trong xương tủy ấy, giờ đây lại trở thành chồng sắp cưới của cô.
Duyện phận, thật sự khổng thể nói rõ được!
Nếu vận mệnh đã như vậy, thì trước đây trong quá trình có xảy ra bao nhiêu lỗi lầm, thôi thì bỏ qua hết!
Có thể đi đến được một bước như bây giờ, Vân Thi Thi chỉ có thể cảm động từ tận đáy lòng!
Lễ đính
hôn ngày càng đến gần, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng tỏ ra cực kỳ hào hứng.
Tiểu Dịch Thần la hét muốn làm phù dâu, bị Hữu Hữu cầm gậy đánh lại.
"Ngu ngốc! Lễ đính hôn không phải hôn lễ! Không cần trẻ con làm phù dâu, mẹ không cần mặc áo cưới."
Tiểu Dịch Thần vừa nghe, cãi lại: "Hả? Anh tưởng là hôn lễ chứ, là cha cưới mẹ về mà?"
Vân Thi Thi cười: "Còn chưa định ra thời gian cụ thể, sao mà anh đã nóng ruột như vậy hả Tiểu Dịch Thần?"
Tiểu Dịch Thần nói: "Dĩ nhiên! Trong lòng anh luôn tâm tâm niệm niệm, mong ngón một ngày chứng kiến cha mẹ cưới nhau!"
"Vì sao?"
"Bởi vì ngày đó, mẹ nhất định rất hạnh phúc! Anh hy vọng mẹ hạnh phúc!"
Tiểu Dịch Thần nói vậy khiến trong lòng Vân Thi Thi thấy vô cùng cảm động.
Hữu Hữu ở một bên lành lạnh đáp: "Hừ đừng có mà dẻo miệng, coi như là kết hôn rồi thì người mẹ yêu nhất vẫn là em, không cho phép anh cướp mẹ của em!"
Tiểu Dịch Thần bĩu môi: "Cái gì mà không cho phép cướp mẹ chứ? Mẹ cũng là mẹ của anh, mẹ của anh nhé!"
Hai thằng nhóc lại chí chóe với nhau, thi nhau ôm lấy Vân Thi Thi làm nũng.
Khiến cho Vân Thi Thi luống cuống chân tay, dở khóc dở cười.
Trong nhà có hai tiểu bảo bối, thực sự là khó mà thanh nhàn nổi.
Ngày thứ hai, Mộ Nhã Triết phái ra máy bay tư nhân đúng hẹn tới đón.
Vân Thi Thi cùng với hai tiểu bảo lên máy bay xong, các máy bay còn lại thì đi đón khách khứa.
Kỳ thật không thể không nói.
Lúc đầu Vân Thi Thi không muốn mời mẹ con Tương Ngọc tới vì lúc trước lúc bàn bạc với Vân Nghiệp Trình thì ông ấy cũng không mặn mà lắm việc này.