Bốn người làm cánh tay trái, bờ vai phải của anh đều là tuổi trẻ tài cao, Mộ Nhã Triết nhìn trúng bọn họ ở tài năng cùng nhân phẩm, vì thế liền ra tay kéo bọn họ về, từ lúc sáng lập ra tập đoàn tài chính Thánh Ngự đến giờ, năm người đều cùng nhau trải qua sóng gió, tình cảm anh em gắn bó nhiều năm đã sớm coi nhau như ruột thịt trong nhà.
Chỉ cần một ánh mắt, liền có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Lục Cận Dự đột nhiên hỏi: "Lão đại, hai cậu nhóc nhà anh không tới sao?"
Mộ Nhã Triết nhìn về phía cô.
Vân Thi Thi lập tức giải thích nói: "Sau khi bọn nhóc xuống máy bay có chút mệt mỏi nên ở trong phòng nghỉ ngơi, đợi đến mai, mấy anh sẽ được gặp."
"Đứa bé còn nhỏ, chuyến đi lại dài khẳng định sẽ rất mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Khương Thân nói.
Nói xong, anh ta bỗng nhiên khoe khoang: "Chị dâu, tiệc đính hôn lần này, em đặc biệt chuẩn bị cho chị một món quà vô cùng thần bí!"
Vân Thi Thi có chút tò mò: "Quà gì?"
"Đợi đến ngày mai, chị sẽ thấy được. Chị khẳng định sẽ rất thích nó!"
Khương Thân đắc ý nói, hiển nhiên anh ta rất tự tin.
Lục Cận Dự ở một bên không chút lưu tình nói: "Nếu chị dâu không thích, cậu cũng có thể lăn được rồi."
"Vẫn hơn cậu. Nhìn cậu tay không mà đến còn không biết xấu hổ sao?"
"Cái gì mà nói tay không mà đến? Lần này tôi tới đã chuẩn bị một bao lì xì lớn cho chị dâu."
Khương Thân vô tình ghét bỏ nói: " Thật thô tục!"
Lục Cận Dự trong nháy mắt liền thấy bị tổn thương, đáng thương tội nghiệp nhìn Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi cứu trận nói: "Tôi không thấy thô tục! Bao lì xì thôi, có bao nhiêu?"
"Thấy chưa?! Chị dâu thích!"
Nói xong, Lục Cận Dự cười thần bí, sau đó trừng mắt nhìn Vân Thi Thi: "Tiền lì xì có bao nhiêu đến lúc đó chị tính ra sẽ biết!"
Vân Thi Thi cười, cũng không để lời nói của anh ta vào trong lòng, có điều sau đó cô thật bị bút tích của Lục Cận Dự làm cho hoảng sợ.
Cái gọi là bao lì xì lớn, cô còn tưởng tối đa cũng
chỉ 6 con số thôi chứ.
Kết quả thì sao?
Thằng nhãi Lục Cận Dự này lại chuẩn bị tiền lì xì đến 7 con số, một phần lớn trong số đó đều là tiền quý của các nước, ước chừng phải vài hộp lớn, Vân Thi Thi đếm đến nỗi tay cũng bị chuột rút rồi!
Hơn một trăm vạn tiền mặt đều là những đồng tiền quý, Vân Thi Thi dở khóc dở cười, người này là muốn đem hết tiềm kiếm vợ ra lì xì cho cô sao?!
Đương nhiên, đây đều để sau này hãy nói!
Sau khi ra khỏi phòng khách, Vân Thi Thi dùng bữa tối rồi quyết định đi nghỉ sớm.
Ngày mai chính là tiệc đính hôn rồi, trong lòng cô có chút khẩn trương lại có có chút kích động.
Cô bỗng nghĩ tới cái gì bèn mở đèn ngủ lên, mở điện thoại gọi cho Cung Kiệt, nhưng đầu giây bên kia lại truyền đến giọng nói nhắc nhở điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng, trong lòng cô đột nhiên có chút buồn!
Trên mặt không nén khỏi có chút cô đơn.
Tiểu Kiệt tắt điện thoại sao?
Hay phải nói là đang trốn tránh cô?
Tiệc đính hôn của cô, em ấy không muốn đến?
Vừa nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy vô cùng thất bại cùng thất vọng.
Có lẽ, cô không nên cưỡng cầu Tiểu Kiệt phải có mặt.
Em ấy không đến cũng không phải chuyện gì xấu.
Dù sao, cừu hận của Cung Kiệt với nhà họ Mộ đã ăn sâu vào tận xương tủy, căn bản khó có thể loại bỏ.
Em ấy không cố phản đối hôn sự của cô với Mộ Nhã Triết, xem như đã hết sức thành toàn rồi!
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút thất vọng, có điều cô thật sự rất mệt mỏi, vì vậy nằm trên giường không lâu cô liền chìm vào giấc ngủ.